Chương 41: Khắc Nghiệt
Sau hai tuần kể từ ngày đầu tiên gia nhập lớp A3, Trình Vũ và nhóm bạn đã dần thích nghi với môi trường mới - khắc nghiệt hơn, cạnh tranh hơn, nhưng cũng mở ra nhiều cơ hội để bứt phá vượt trội.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, họ đã hiểu rõ cơ chế xếp hạng của khối A - nơi thực lực quyết định tất cả. Khối A được chia thành ba lớp: A1, A2 và A3. Mỗi lớp gồm đúng 50 học sinh, và vị trí được xác lập dựa trên thứ hạng cá nhân, đánh giá bằng thành tích chiến đấu, điểm số trong các bài kiểm tra năng lực, độ thành thạo kỹ năng và cả tốc độ tiến bộ trong tu luyện. Đặc biệt hơn, để lên được A1, họ cần phải nằm trong top 100 và buộc thách thức một người trong top 50 vào một trận chiến tay đôi để giành ngôi. Khiêu khiến vượt cấp là một điều vô cùng khó nên không phải ai cũng có đủ điều kiện để vào lớp đặc biệt này. Đồng thời, để có thể đảm bảo chất lượng cho lớp A còn có cuộc thi đánh giá năng lực vào mỗi 1 năm. Người không thể vượt qua sẽ bị hạ bậc lớp.
Hiện tại, cả sáu người trong nhóm của Trình Vũ - bao gồm Diệp Linh Nhi, Liêu Phong, Trần Tư Kỳ, Uyển Phương, Tạ Hạo và cậu - đều đang nằm trong top 140 trở đi, đồng nghĩa với việc vẫn ở trong lớp A3 - lớp cuối của khối A. Dù vẫn mang danh "A", nhưng sự phân tầng nội bộ vẫn vô cùng rõ ràng. Trong đó, Thiên Dạ, một cái tên nổi bật, hiện đang xếp hạng 73, vững vàng ở lớp A2, được xem như niềm hy vọng của khóa mới.
Tuy là lớp thấp nhất, A3 vẫn được học viện đầu tư không nhỏ. Khu tập luyện được trang bị đầy đủ pháp trận tăng cường hiệu suất, linh khí dày đặc hơn nhiều so với các lớp B trước kia, và mỗi học viên đều được cấp phát tài nguyên phù hợp với tiến độ tu luyện. Nhưng sự ưu đãi đó không miễn phí.
Mỗi ngày, từ khi mặt trời chưa ló rạng, tiếng chuông pháp khí đã vang vọng khắp khu A3, báo hiệu buổi tập luyện bắt đầu. Các bài tập từ thể chất, điều khiển linh lực, chiến đấu tổ đội đến đơn đấu, đều được thiết kế vượt quá giới hạn của học viên. Nhiều người thường xuyên gục ngã ngay trên sân tập, mồ hôi và máu vương vãi trên nền đá lạnh lẽo. Có người chọn rời đi, có người phát điên vì áp lực. Nhưng ai trụ lại được, thì đều sẽ lột xác từng ngày.
"Khó thật..." - Tạ Hạo gục mặt xuống bàn ăn, giọng rền rĩ. "Mỗi ngày như đánh trận, tớ sắp không nhận ra bản thân mình nữa rồi..."
"Chưa từng nghĩ là lớp A lại khắc nghiệt đến mức này," Uyển Phương lật trang ghi chép kỹ năng, mắt vẫn thâm quầng sau buổi luyện công đêm qua. "Nhưng nhờ vậy mà tốc độ tăng cấp của mình rõ ràng hơn."
Liêu Phong gật đầu, lau mồ hôi trên trán: "Mỗi ngày đều như chiến đấu vì mạng sống. Nhưng... đáng giá. Chúng ta phải trụ lại, nếu muốn tiến xa hơn."
Ngay lúc ấy, Diệp Linh Nhi đẩy khay thức ăn về phía Trình Vũ, trong đó có một phần canh linh dược đang bốc hơi ấm nóng.
"Cậu chẳng bao giờ chịu ăn đúng bữa cả," cô lườm nhẹ. "Tập luyện không ngơi nghỉ cũng không bằng việc biết giữ sức đâu."
Trình Vũ hơi ngẩng lên, ánh mắt dịu lại. Cậu nhận lấy, giọng nhỏ nhẹ: "Cảm ơn. Chắc tại gần đây mình hơi mất tập trung..."
"Ừm, mình biết," Linh Nhi ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay vén lại lọn tóc vướng trên trán Trình Vũ. "Cậu luôn như vậy - lúc im lặng nhất lại là lúc chuẩn bị làm chuyện điên rồ nhất."
Trình Vũ khẽ cười, nhưng không đáp. Trong lòng, cậu biết Linh Nhi hiểu mình hơn bất kỳ ai.
Trần Tư Kỳ lúc ấy cũng ngẩng đầu, nở nụ cười rạng rỡ: "Nhóm chúng ta tuy còn đang ở phía sau... nhưng cứ đợi mà xem, chẳng bao lâu nữa sẽ có người từ A3 bước lên A2. Và biết đâu - cả A1."
Cả nhóm nhìn nhau, rồi đồng loạt nở nụ cười. Mồ hôi, máu, và khổ luyện... Tất cả sẽ là cái giá cho một tương lai huy hoàng hơn - nếu họ không bỏ cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro