Chương 46: Bọ Cạp Nướng

Những tia nắng đầu buổi chiều dội xuống cồn cát, gió thổi không mạnh nhưng vẫn mang theo hơi nóng bỏng rát. Cơ thể ba con bọ cạp Hắc Linh sau trận chiến dần tan ra như cát bụi, để lại một vệt lấp lánh giữa nền cát xám xịt.

"Ơ kìa... kia là gì thế?" – Tạ Hạo reo lên, chạy đến gần xác của một con bọ cạp vừa ngã xuống.

Một viên đá nhỏ hình lục giác, trong suốt như thủy tinh nhưng mang ánh lam nhàn nhạt, đang lơ lửng vài tấc trên mặt đất trước khi rơi xuống cát.

Trình Vũ bước lại, nhặt viên đá lên, ánh mắt trầm ổn: "Là nguyên khí thạch cấp thấp."

"Thứ này mà bọ cạp cũng có à?" – Trần Tư Kỳ nhíu mày, tay đưa ra một viên khác mà cô vừa nhặt – "Thường chỉ những ma thú cấp 20 trở lên, lại có thiên phú tích tụ nguyên khí mới có thể sản sinh được."

"Xem ra bí cảnh Xích Dương không chỉ là thử thách." – Uyển Phương nói, giọng thoáng suy tư – "Nó còn là một cơ hội."

Diệp Linh Nhi nhẹ mỉm cười, mắt lấp lánh: "Nếu mỗi con đều rớt ra một viên như vậy, thì... chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện lên rất nhiều."

Trình Vũ gật đầu, nắm chặt viên thạch trong tay: "Mọi người nghe này."

Cả nhóm đồng loạt hướng về cậu, ánh mắt đầy tập trung.

"Chúng ta đang ở vùng bìa ngoài của bí cảnh. Dựa theo quan sát từ nãy giờ, ma thú nơi này đa số nằm trong khoảng cấp 20 đến 22. Với thực lực của cả nhóm và sự phối hợp hiện tại, chúng ta hoàn toàn có thể chinh phục khu vực này."

"Ý cậu là... săn quái hàng loạt?" – Liêu Phong hỏi.

"Đúng vậy." – Trình Vũ đáp – "Chúng ta cần nâng cao tu vi sớm nhất có thể. Các tầng bên trong chắc chắn sẽ càng khó, nếu bây giờ không chuẩn bị, đến lúc ấy sẽ không còn thời gian để tiếc."

"Chà, nghe thì cực nhưng lại hợp lý." – Tạ Hạo vỗ tay – "Mỗi ngày vài chục con thì trong một tuần, ta sẽ đột phá lên cấp 21!"

"Cậu đang cấp 20 mà." – Trần Tư Kỳ lườm nhẹ.

"Thì mới nói sẽ mà!" – Tạ Hạo cười hề hề, xoa bụng – "Mà ai săn xong nhớ nướng lên được không? Mùi thịt bọ cạp thơm phết đấy."

Cả nhóm bật cười, không khí thoáng đãng hơn giữa sa mạc ngột ngạt. Sau ít phút nghỉ ngơi, họ bắt đầu kế hoạch "săn dã ngoại" đầy quyết tâm.

Bãi săn bìa ngoài – nơi sinh sống của những loài ma thú đặc trưng vùng sa mạc như bọ cạp Hắc Linh, rết Thiết Xích, giun cát Vô Ảnh – dần trở thành chiến trường luyện tập của đội Thiên Hành.

Mỗi ngày, họ chia thành ba cặp phối hợp tấn công theo từng nhóm, sau đó luân phiên đổi đội hình để tăng sự ăn ý.

Uyển Phương dùng thủy khí bao vây, khống chế đám rết Thiết Xích, trong khi Tư Kỳ tạo thành những mũi băng bắn vào khớp chân chúng. Tạ Hạo hừng hực sức lực, chẻ đôi giun đất Vô Ảnh bằng đại phủ, còn Liêu Phong lặng lẽ gia cố đất cát bằng linh mộc để tránh bị phục kích từ dưới lòng đất.

Ở trung tâm, Trình Vũ và Linh Nhi luôn là bộ đôi gây ấn tượng mạnh nhất. Khi cậu điều động Luyện Linh Kiếm xoay quanh đội hình, Linh Nhi phối hợp bằng các tia sáng chói lòa làm chệch hướng kẻ địch, mở đường cho những đòn kết liễu sắc lẹm từ phi đao.

"Liên Đao Phá Vị!" – Một loạt ba phi đao lao vút về phía bọ cạp, xoáy vào phần giáp bụng của nó.

"Quang Diệm Trảm!" – Tia sáng bắn ra ngay sau đó, phá toang lớp giáp vừa nứt.

Tiếng gầm rít vang lên, và một lần nữa, ánh sáng lam nhạt từ nguyên khí thạch lại lấp lánh rơi xuống mặt cát.

Một tuần trôi qua.

Cả vùng sa mạc nơi họ đóng trại tạm trở nên vắng bóng ma thú. Cờ hiệu của đội Thiên Hành cắm ngập trong cát, đánh dấu ranh giới khu vực đã "càn quét".

Trình Vũ ngồi xếp bằng trên một tấm đệm da thú, nguyên khí thạch sáng nhẹ trong tay. Cơ thể cậu phát ra linh quang nhàn nhạt – khí tức đã mạnh hơn rất nhiều so với bảy ngày trước.

Tâm pháp vận chuyển nhanh hơn... linh lực lắng đọng rõ ràng...

Cậu mở mắt.

"Cấp 22."

Giọng nói bình tĩnh, nhưng trong mắt lại ánh lên một tia sắc bén chưa từng có.

"Cậu đột phá hai cấp thật rồi à?" – Diệp Linh Nhi ngồi cạnh, vui vẻ hỏi.

"Ừ. Có lẽ nhờ sự tương thích giữa nguyên khí thạch và tâm pháp." – Trình Vũ gật đầu.

"Cậu đúng là quái vật rồi đấy." – Liêu Phong bước lại, giọng nửa đùa nửa thật – "Trong khi tụi tôi cày từng con một mới nhích lên cấp 21, thì cậu vèo cái đã vượt."

"Đừng nói vậy." – Trình Vũ mỉm cười – "Không có sự hỗ trợ từ đội thì tôi cũng không dám mạo hiểm như vậy đâu."

"Tôi nói thật nhé." – Liêu Phong nhún vai – "Thấy cậu cầm kiếm múa đao, tôi còn tưởng mình đang nhìn một trưởng lão hóa trang."

Diệp Linh Nhi bật cười: "Vậy tôi chắc là trưởng nữ phái Ánh Sáng rồi?"

Từ đằng xa, tiếng hô vang vọng tới:

"Ê, cả hai! Tới đây đi! Uyển Phương vừa phát hiện ra một khu đồi đá có khắc cổ tự!"

"Cổ tự?" – Trình Vũ đứng bật dậy.

Liêu Phong nhíu mày, ánh mắt chợt nghiêm túc: "Không lẽ là tàn tích của người tu cổ?"

Linh Nhi gật đầu, cầm theo quyền trượng: "Đi thôi, có khi là dấu hiệu của bí ẩn bên trong bí cảnh."

Cả ba chạy nhanh về phía đội hình đang tập hợp. Gió sa mạc lại rít lên, mang theo lớp bụi vàng cuốn quanh những dấu chân vừa để lại.

Chiến trường bìa ngoài đã là dĩ vãng — phía trước, bí cảnh Xích Dương bắt đầu hé lộ những tầng sâu hơn, bí ẩn hơn, và cũng nguy hiểm hơn gấp bội.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro