Chương 47: Cổ Tự

Mặt trời đã bắt đầu ngả bóng về tây, ánh sáng rực cháy của sa mạc giờ đây nhuộm vàng những khối đá khổng lồ nhấp nhô trải dài tận chân trời. Sau một tuần rong ruổi săn giết ma thú, cả nhóm quyết định dừng lại nghỉ ngơi gần một vùng địa hình lạ – nơi những ngọn đồi đá trồi lên như tàn tích cổ xưa, vững chãi và cô tịch giữa lòng hoang mạc.

"Chờ đã..." – Uyển Phương đột nhiên lên tiếng, mắt cô chăm chăm nhìn vào một phiến đá cao, xám xịt phủ đầy bụi cát nhưng khắc rõ những đường nét cổ tự phức tạp. "Mình từng thấy ký hiệu này trong sách cổ. Đây là... đồi đá cổ tự – nơi ghi lại một trong những trận khiêu chiến viễn cổ."

"Là loại gì?" – Tạ Hạo ngồi bệt xuống một tảng đá, lau mồ hôi trên trán. "Bẫy hả?"

"Không phải bẫy." – Uyển Phương lắc đầu. "Là nơi cất giấu thử thách – và phần thưởng. Nếu kích hoạt thành công, chúng ta có thể chạm trán với một pháp bảo hoặc kỹ năng ẩn. Nhưng... cũng có thể là một trận chiến sinh tử."

Cả nhóm nhìn nhau. Một giây im lặng trôi qua. Rồi Trình Vũ lên tiếng, giọng trầm tĩnh nhưng kiên quyết: "Thử đi. Nếu đây là cơ hội rèn luyện và thu được pháp bảo, chúng ta không thể bỏ lỡ."

Diệp Linh Nhi gật đầu: "Đồng ý. Dù nguy hiểm... nhưng cậu đã nói rồi – chúng ta sẽ cùng bước về phía trước."

Tạ Hạo đứng bật dậy: "Thế thì làm thôi! Dù gì cũng có 6 người mà!"

Ngay sau đó, cả nhóm đồng loạt đứng thành vòng tròn quanh phiến đá trung tâm. Dưới sự hướng dẫn của Uyển Phương, mỗi người đưa tay lên, truyền vào đó một luồng linh lực thuần khiết.

Tiếng ù ù bắt đầu vang lên từ bên trong lòng đất. Cả đồi đá khẽ rung chuyển. Cát bụi bị hất tung lên. Cổ tự sáng rực như bị thắp lửa, từng đường khắc phát quang rồi bay lên không trung tạo thành một vòng xoáy linh lực.

Một giọng nói già nua và trầm đục cất lên từ hư không:

"Khiêu chiến cổ tự – chinh phục pháp bảo. Kẻ vượt qua thử thách sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng. Thử thách hôm nay: hạ gục Hắc Tê Ngưu Vương – cấp 26."

"Cái gì!?" – Trần Tư Kỳ lùi lại một bước. "Cấp 26? Chúng ta mới chỉ quanh quẩn 21–22... chênh lệch lớn quá!"

Từ trong cơn bão cát cuồn cuộn nổi lên giữa đồi đá, một thân hình khổng lồ dần hiện rõ. Là một sinh vật mang hình dạng nửa người nửa bò – minotaur. Thân thể cơ bắp cuồn cuộn, đôi mắt đỏ rực như máu. Trong tay nó là một cây đại phủ dài gần hai mét, nặng nề nhưng sắc bén như muốn chẻ đôi cả đất trời.

"Lùi lại!" – Liêu Phong hét lên. "Nó đến rồi!"

Minotaur rống vang một tiếng, thân hình cao lớn bỗng lao tới như sấm sét. Dù to lớn, nhưng tốc độ của nó lại nhanh một cách khủng khiếp. Đại phủ từ trên cao giáng xuống, Tạ Hạo chỉ kịp lăn qua một bên, đất đá dưới chân hắn vỡ nát tung tóe.

"Cẩn thận! Nó không phải quái cấp thường đâu!" – Uyển Phương niệm chú, tung ra thủy tiễn nhằm cản bước, nhưng như chỉ gãi ngứa cho sinh vật khổng lồ kia.

Liêu Phong dùng Mộc Giáp che chắn, rễ cây trồi lên bảo vệ nhóm phía sau, nhưng minotaur chỉ cần một cú vụt ngang là hất văng tất cả.

"Không ăn thua rồi!" – Trần Tư Kỳ vội tung băng trận làm chậm chuyển động, nhưng minotaur vẫn vượt qua, tàn phá như một cơn lốc sống.

 Trình Vũ lùi lại, mắt nhắm lại một khắc, linh lực vận chuyển mạnh mẽ. "Câu giờ cho tôi. Tôi sẽ dùng kỹ năng đó!"

"Trình Vũ!" – Diệp Linh Nhi cắn răng. "Cậu cần bao lâu?"

"Ba phút." – Trình Vũ đứng yên giữa trận đồ, tay nắm chặt luyện linh kiếm, năm phi đao bay quanh người. Tâm Điều Khí đã khởi động, từng sợi khí mảnh như tơ bay lượn theo nhịp thở của cậu.

"Chúng ta câu giờ!" – Uyển Phương ra lệnh.

"Chơi tới cùng!" – Tạ Hạo rống lên, hai tay bốc hỏa, bắn liên tục về phía đầu con quái.

Trong ba phút tiếp theo là một cuộc giằng co khốc liệt. Cả nhóm chia ra tấn công liên tục, đánh vào chân, đầu gối, hông – bất kỳ điểm yếu nào có thể làm chậm nó. Nhưng mọi chiêu thức chỉ như ve vẩy trước một con cự thú. Minotaur dường như càng chiến càng mạnh, từng cú vung rìu khiến gió rít lên như bão lốc, mỗi lần chạm đất là mặt đá nứt toác.

Uyển Phương bị thương ở vai. Liêu Phong mặt mày tái mét sau khi dùng hết linh lực cho khiên gỗ. Tạ Hạo và Trần Tư Kỳ đều thở dốc, máu chảy nơi khóe môi.

Chỉ còn Linh Nhi – vẫn đứng chắn trước Trình Vũ, ánh sáng từ pháp thuật Ánh Sáng trong tay cô lan tỏa như một tấm chắn mỏng manh.

"Cố thêm chút nữa thôi, Trình Vũ..." – Cô thì thầm.

Đột nhiên – khí tức Trình Vũ bùng lên.

"Tới lúc rồi!" – Cậu mở mắt, đôi con ngươi sáng như ánh sao đêm. "Giữ nó lại trong 5 giây!"

"Chịu chơi!" – Tạ Hạo gầm lên, lao thẳng vào minotaur như muốn hy sinh.

Ngay lúc đó – thanh luyện linh kiếm xoay tít giữa không trung, được vây quanh bởi năm phi đao như tinh cầu xoay quanh mặt trời. Trình Vũ vung tay. Tâm Điều Khí dẫn đường, linh khí hội tụ.

Một đòn duy nhất. Một luồng ánh sáng xé toạc bầu trời.

Bão Kiếm Liên Trảm, PHÁ ! ! !

Phi kiếm xuyên phá ngực minotaur. Quái vật rống lên, gục xuống trong một tiếng rền vang làm rung chuyển cả đồi đá.

Không gian lại trở nên yên lặng.

"Trời đất..." – Tạ Hạo ngã ngồi, "Cậu vừa... đâm xuyên con quái đó đấy?"

Diệp Linh Nhi thở phào, cười nhẹ: "Cậu ấy làm được thật rồi."

Uyển Phương kinh ngạc nhìn phi kiếm vẫn còn rung nhẹ trên không: "Chiêu này của... Trình Vũ, dù là lần thứ hai chứng kiến nhưng vẫn không hết ngạc nhiên.."

"Ừ. nhưng nó làm tiêu hao gần như toàn bộ linh lực trong một lần." – Cậu đáp, thu phi đao về.

Liêu Phong chống kiếm xuống đất, khẽ cười: "Tớ nghĩ chúng ta... vừa đánh bại một con quái cấp 26 thật đấy."

Một hồi sau, bệ đá lại phát sáng, và từ bên trong, một quang cầu bay ra, lơ lửng giữa không trung.

Cả nhóm nín thở.

Một phần thưởng đã chờ sẵn người xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro