Chương 48: Phần Thưởng

Khi cơn gió cuối cùng của trận chiến tan biến, chỉ còn lại khung cảnh đổ nát của đồi đá cổ. Giữa lớp bụi cát mờ mịt, nơi xác con minotaur khổng lồ vừa gục ngã, một chiếc rương cổ lặng lẽ hiện ra. Được khảm bằng sắt đen và bao phủ bởi hoa văn hình xoắn ốc, chiếc rương tỏa ra linh khí nhè nhẹ – rõ ràng không phải vật tầm thường.

"Là rương thưởng đây rồi!" – Tạ Hạo hét lên, vừa ho khan vừa nhảy lên phấn khích. "Mau, mở ra coi bên trong có gì quý giá!"

"Cẩn thận vẫn hơn, để tớ kiểm tra xem có bẫy không." – Uyển Phương bước tới trước, đặt tay lên nắp rương, vận linh lực dò xét. Một lúc sau cô mới thở phào: "Ổn rồi, không có bẫy."

Trình Vũ gật đầu, là người bước tới mở rương. Một tiếng "cạch" vang lên giòn giã, nắp rương bật lên nhẹ nhàng, để lộ ánh sáng óng ánh phát ra từ bên trong.

"Trời ơi... linh khí mạnh thật." – Diệp Linh Nhi hít sâu một hơi, cảm giác như lồng ngực được thanh tẩy.

Bên trong rương, một viên nguyên thạch màu xanh lam óng ánh nằm ở trung tâm, lớn hơn bình thường và tỏa ra một luồng khí tức dị thường. Bên cạnh nó là một chiếc nhẫn bằng bạc sáng mờ, được khắc hoa văn mây cuộn, mảnh nhưng tinh tế.

"Đây là... Nguyên Ngưng Khí trung – thượng phẩm!" – Liêu Phong thốt lên. "Linh khí đậm đặc gấp mấy lần nguyên thạch cấp thấp. Cái này hấp thu xong là có thể đột phá thật sự đấy!"

"Và cái nhẫn này..." – Trần Tư Kỳ cúi xuống nhặt lên, cảm nhận trong tay. "Là pháp bảo hỗ trợ. Có vẻ đặc biệt dùng cho điều khí. Mình cảm nhận được độ khuếch tán linh lực cực cao từ nó."

Uyển Phương đưa tay chạm nhẹ vào chiếc nhẫn, sắc mặt nghiêm túc: "Tên của nó là Nhẫn Khí Ấn, pháp bảo cấp thấp nhưng có hiệu quả rất lớn – tăng tốc độ điều khí và giảm tiêu hao linh lực. Với người có kỹ năng điều khí đặc thù như Trình Vũ..."

"Không cần bàn nữa." – Diệp Linh Nhi lên tiếng, quay sang nhìn Trình Vũ mỉm cười. "Cậu là người gánh trọng trách lớn nhất trận vừa rồi. Nhẫn này thuộc về cậu."

"Đúng rồi." – Tạ Hạo vỗ vai Trình Vũ. "Không có cậu kết liễu con minotaur thì giờ này chắc chúng ta đang chôn ở dưới mấy tảng đá rồi. Cầm đi, đừng ngại!"

"Vậy thì... không khách sáo." – Trình Vũ hơi do dự, rồi đeo chiếc nhẫn vào tay phải. Ngay lập tức, một dòng linh lực ấm áp tràn qua lòng bàn tay, len lỏi đến tận đan điền, hòa vào tâm điều khí của cậu như nước chảy mây trôi.

"Thế nào?" – Uyển Phương hỏi.

"Thật kỳ lạ..." – Trình Vũ hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng điều động linh lực. "Giống như... điều khí mượt mà hơn hẳn. Không chỉ nhanh hơn, mà còn tiết kiệm ít nhất hai thành linh lực khi kích hoạt kỹ năng. Nếu vận dụng đúng, mình có thể kéo dài chiến đấu lâu hơn trước gấp rưỡi."

Liêu Phong nhếch môi cười: "Chà, đúng là trời sinh cho cậu món đó rồi."

"Thôi, quay lại viên nguyên thạch kia đi." – Trần Tư Kỳ nói, chỉ tay về viên linh thạch xanh lam. "Lượng linh khí trong đó có thể đủ cho cả nhóm hấp thu hồi phục và còn dư để đột phá."

"Chia đều ra nhé." – Diệp Linh Nhi đồng tình. "Ai cũng bị thương, linh lực cũng cạn. Cứ hấp thu rồi nghỉ ngơi, sau đó hẵng tính tiếp."

Cả nhóm ngồi thành vòng tròn quanh viên nguyên thạch. Trình Vũ đặt tay lên đầu viên đá, dẫn khí tỏa ra cho mọi người cùng hấp thu. Ánh sáng mờ nhạt từ viên đá lập tức lan rộng, bao trùm lấy cả nhóm trong làn sương mỏng màu lam.

Linh lực cuộn trào như suối nguồn. Những vết thương dần lành lại, hơi thở ổn định, tâm trí cũng trở nên thanh tĩnh lạ thường.

"Cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng ấy..." – Tạ Hạo ngửa đầu ra sau, thở dài khoan khoái. "Chưa bao giờ tu luyện mà dễ chịu đến thế."

"Không ngờ... viên thạch này lại mạnh thế." – Uyển Phương nhắm mắt, toàn thân được bao phủ bởi tầng linh quang nhẹ.

...Chỉ sau chưa đến một khắc, một loạt khí tức mạnh mẽ đồng loạt bùng nổ từ năm người – linh lực khẽ chấn động, biểu thị rõ ràng một sự đột phá.

"Đây là..." – Trình Vũ mở mắt, kinh ngạc. "Mọi người... đều tăng cấp?"

"Ừ!" – Trần Tư Kỳ mở bừng mắt, cả người như có ánh băng tinh vờn quanh. "Tớ lên cấp 23 rồi! Linh lực rõ ràng vận hành nhanh hơn!"

"Tớ cũng lên 22!" – Tạ Hạo hét lớn, hai tay siết chặt. "Lần đầu tiên lên cấp mà không phải uống mấy viên đan dược hôi hám! Sảng khoái thật!"

"Cấp 22." – Liêu Phong nhíu mày, linh quang màu lục mờ mờ lóe lên quanh người. Anh chàng khẽ gật đầu. "Lên một cấp, tốc độ ngưng tụ linh khí hệ Mộc của tớ tăng đáng kể. Cảm giác như đang hòa vào đất trời."

"Tớ cũng vậy..." – Uyển Phương mở mắt, ánh sáng hệ Thủy nhu hòa vây quanh thân thể. "Cấp , linh lực ổn định hơn, điều tiết nhịp nhàng hơn trước. Nếu phối hợp kỹ, kỹ năng Băng Thủy Huyễn Ảnh của tớ có thể thi triển liên tục."

"Còn tớ..." – Diệp Linh Nhi cười khẽ, đôi mắt lấp lánh ánh vàng nhạt. "Cấp . Lần đầu tiên cảm thấy ánh sáng trong cơ thể mình... rực rỡ như vậy."

Cuối cùng, Trình Vũ khẽ nắm tay lại. Làn khí mỏng màu bạc xanh khẽ bốc lên quanh người, tỏa ra một luồng khí tức vững vàng mà tĩnh lặng.

"Cấp 23." – Cậu nói nhỏ, giọng bình thản nhưng ánh mắt sáng rực. "Tâm Điều Khí đã hòa hợp hoàn toàn với Nhẫn Khí Ấn. Giờ nếu đánh lại minotaur, tớ có thể đối đầu trực diện lâu hơn ít nhất mười chiêu."

Liêu Phong bật cười: "Còn không phải vì có cậu gánh đòn cuối? Được rồi, tớ thừa nhận, vị trí 'đầu tàu' này không ai thay được."

"Thiên Hành Đội..." – Trần Tư Kỳ ngẩng đầu nhìn lên trời sa mạc. "Đúng là đang mạnh lên từng ngày."

"Càng lên cao, trận chiến sẽ càng khó." – Uyển Phương nói, giọng nghiêm túc. "Nhưng nếu vẫn giữ vững nhịp phối hợp như hôm nay, chúng ta sẽ còn tiến xa hơn thế."

Tạ Hạo khoác tay lên vai Trình Vũ: "Đi thôi, thủ lĩnh! Dẫn đường nào!"

Gió sa mạc lại thổi qua. Nhưng giờ đây, trong lòng mỗi người đều trào dâng một cảm giác khác – không chỉ là sự háo hức, mà còn là niềm tin.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro