Chương 7: Tia Sáng Trong Bóng Tối [2]

Mặt trời từ từ lặn xuống chân trời, nhuộm vàng cả một góc trời, nhưng không khí trong khu dân cư lại chẳng hề ấm áp. Trình Vũ vẫn đi về lối quen thuộc, những bước chân nặng nề như mỗi ngày. Cuộc sống, dù có hay không có hy vọng, vẫn cứ trôi đi.

Sau khi về nhà, cậu ăn qua bữa tối, nhanh chóng thu dọn và chui vào phòng, nơi bóng tối vẫn trùm lên mọi thứ. Căn phòng nhỏ chật chội với chiếc giường lún và không gian chỉ vỏn vẹn một tấm bản đồ cổ, bây giờ trở thành nơi luyện tập của cậu.

Thầy Lý đã cho cậu bí kíp luyện linh, và đó là thứ duy nhất mà cậu có thể bám víu vào lúc này. Tuy nhiên, cậu không thể luyện ở nơi có ánh sáng, không thể luyện dưới con mắt soi mói của bất kỳ ai. Vì thế, Trình Vũ quyết định vào khu phế phẩm – nơi nằm khuất trong một góc của Cửu Minh thành.

Khu phế phẩm là một nơi bị quên lãng, nơi những đồ vật vô dụng, hư hỏng, không còn giá trị bị vứt bỏ. Đối với mọi người, đó là một nơi tồi tệ, nhưng với Trình Vũ, đây lại là nơi lý tưởng để luyện tập mà không bị ai quấy rầy.

Những ngày qua, cậu lén lút tới đó, mượn ánh sáng yếu ớt của linh thạch không ổn định trong khu vực để luyện theo Luyện Linh cơ sở. Cậu ngồi xuống, mở quyển sách, lòng đầy sự kiên định.

Khi luyện linh, Trình Vũ cảm nhận rõ sự khác biệt – những luồng linh khí yếu ớt xung quanh, tuy không mạnh mẽ, nhưng có thể cảm nhận được. Cậu chậm rãi hít vào, cố gắng cảm nhận từng luồng khí đó, dần dần hòa hợp với linh khí xung quanh.

Mỗi ngày luyện như vậy, cậu đều cảm thấy cơ thể mình căng thẳng, mệt mỏi, nhưng kết quả lại không rõ rệt. Dù đã cố gắng hết sức, Trình Vũ vẫn không cảm nhận được sự tiến triển nào. Những ngày qua, sự thất bại dường như là người bạn đồng hành duy nhất của cậu.

Có lúc, cậu thở dài trong bóng tối, nhưng không cho phép mình bỏ cuộc. Dù không đạt được gì ngay lập tức, cậu biết rằng chỉ có kiên trì mới có thể khiến mình thay đổi.

Một ngày, khi cậu luyện tập như thường lệ, đột nhiên có một sự thay đổi nhẹ trong không khí. Linh khí xung quanh dường như có chút phản ứng, không còn lạnh lẽo và yếu ớt như trước. Cậu cố gắng hít sâu, cảm nhận thêm chút nữa, nhưng ngay lập tức một cơn đau nhói truyền đến từ huyệt thái dương, khiến cậu không thể tiếp tục.

Trình Vũ nhắm mắt lại, cố gắng tập trung, nhưng cảm giác mệt mỏi lại ập đến. Cậu không thể hiểu nổi tại sao, dù đã kiên trì luyện tập mỗi ngày, lại không có sự tiến bộ rõ rệt. Có phải cơ thể của cậu quá yếu, hoặc có thứ gì đó trong người ngăn cản?

Cậu buông tay xuống, mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng trong lòng lại cảm thấy một thứ gì đó mơ hồ. Không phải là sự thất vọng, mà là một sự kiên định mạnh mẽ hơn.

Dù có mất bao nhiêu thời gian, dù phải vất vả bao nhiêu, cậu sẽ không dừng lại. Cậu phải chứng minh cho những người đã coi cậu là phế vật rằng, Trình Vũ – không phải là kẻ vô dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro