CÔ ĐƠN VẬY SAO

Hải Băng đi xung quanh căn phòng, phòng rất rộng năm người cũng có thể ở được. Cuối phòng có một cái cửa nhỏ màu nâu. Cô bước tới mở cánh cửa ra, khung cảnh đằng sau đó hoàn toàn khác với căn phòng rộng của cô, đó chỉ là một căn phòng nhỏ chừng 2m , tuy nhỏ lại rất gọn gàng, chỉ có một cái tủ và cái bàn ngoài ra thì không có gì khác. Căn phòng này lại có hai lối, một là nối với phòng cô, lối còn lại thì cô không biết
Đang suy nghĩ thì cánh cửa còn lại mở ra, xuất hiện một cô bé cũng khoảng 17,18 tuổi, ấn tượng đầu tiên là cô bé có một đôi mắt to tròn, gương mặt tròn rất dễ thương.
_ Tiểu thư cô cần gì sao? Cô gái đến trước mặt Hải Băng vừa cuối đầu vừa nói.
Hải Băng nhìn cô gái một chút rồi nói:" bạn đi theo tôi"
Cô gái có vẻ kinh ngạc, cách nói chuyện của Hải Băng không giống như ngày thường, nhưng cô vẫn đi theo.
_ ngồi đi! Hải Băng chỉ vào chiếc giường lớn.
_ dạ! Tiểu thư có gì dặn dò?
_ tôi nói bạn ngồi xuống đi!
Cô gái chậm rãi ngồi xuống nhìn Hải Băng với ánh mắt lạ lẫm.
_ tôi muốn thay đổi cuộc sống của tôi, bạn có thể giúp tôi không?
Sự sửng sốt xuất hiện trên khuôn mặt của cô gái, khi nhìn vào mắt Hải Băng cô không còn thấy sự nông nổi, ngông cuồng nữa. Mà bây giờ chúng chỉ còn lại sự lãnh lẽo và cô độc
•~•~•~•~
Ngọc Lan là một cô bé mồ côi bị xã hội đen bắt về lúc 6,7 tuổi để đi ăn xin đem tiền về cho chúng. Hôm đó Ngọc Lan đang bị đánh vì đem về cho chúng đủ tiền.
_ dừng lại.!!! Ngọc Lan ngước gương mặt đầy máu nhìn về phía phát ra tiếng nói." Thiên thần" đó là từ mà Ngọc Lan thốt lên. Tóc Thiên thần màu xanh đen như rong biển, đôi mắt cùng màu với mái tóc, làn da trắng như sứ. Rồi cô ngất đi. Lúc tỉnh dậy cô thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ, các vết thương đã được băng bó kĩ càng, cô mới biết là mình đã được cứu. Tiểu thư Doãn Hải Băng đã cứu cô, từ đó cô làm người hầu cho tiểu thư. Tuy bề ngoài tiểu thư là một người đanh đá, lẳng lơ, ngu ngốc, nhưng không ai biết tiểu thư đã bị tổn thương đến mức nào.
Khi tiểu thư vừa mới chào đời, phu nhân vì sinh khó nên đã qua đời ông chủ và thiếu gia rất đau lòng, họ không đoái hoài gì tới tiểu thư vừa mới chào đời, giáo tiểu thư cho quản ra chăm sóc , từ đó tiểu thư trên danh nghĩa là là nhị tiểu thư của nhà họ Doãn, nhưng thực tế thì sao chứ, từ khi tiểu thư hiểu chuyện thì đã nhận ra ánh mắt của người đàn ông mà cô gọi là bà luôn là sự lạnh lùng, trong ánh mắt của ông không bao giờ ban phát cho cô một chút ấm áp nào, không mỉm cười với cô dù chỉ một lần. Người anh Doãn Thiên Long không những tỏ ra chán ghét mà còn xua đuổi cô, dù cô có đáng yêu, ngoan ngoãn thì trong mắt họ cô chính là lý do khiến người phụ nữ mà họ yêu thương hơn cả sinh mạng của mình phải biến mất
Năm cô 8 tuổi, ông Doãn mang về một người phụ nữ và một cô bé trạc tuổi với cô, ông nói hai người này là mẹ kế và em gái của thiếu gia và tiểu thư. Từ đó trong nhà có thêm tiếng cười của trẻ nhỏ, những món ăn của người vợ người mẹ, cả nhà bốn người vui vẻ bỏ quên một người, họ đâu có biết dù cô chỉ mới 8 tuổi nhưng tổn thương mà cô phải chịu đau đớn đến mức nào. Họ là cha , là anh của cô, trong cô chảy cùng dòng máu với họ, mà họ thà cười nói, quan tâm, yêu thương người dưng còn hơn là ban phát tình thương cho cô.
Doãn Hải Băng càng lớn thì lại càng xinh đẹp cô có gương mặt giống mẹ y như đúc, cha và anh trai mỗi lần thấy gương mặt đó lại rất đau lòng, nên họ trút giận lên cô , chửi mắng cô, vì vậy cô phải đội tóc giả, đeo lens, trang điểm che khuất khuôn mặt xinh đẹp của mình như thế thì cô mới có thể bớt đau lòng.
Cô thay đổi, làm mình lẳng lơ, ngông cuồng, gây sự ở bên ngoài, chỉ mong họ để ý đến cô, nhưng cô sai rồi dù cô có làm gì đi chăng nữa thì ánh mắt đó vẫn là sự lạnh lùng, chán ghét
Ngọc Lan làm người hầu cho cô từ lúc 7 tuổi, từ một cô bé tốt bụng, xinh đẹp, ngoan ngoãn biến thành một đứa con gái lẳng lơ,ngu ngốc làm cô rất đau lòng. Hải Băng đối xử với Ngọc Lan là sự lạnh lùng không đánh đập, không mắng nhiếc cũng không quan tâm, không nói chuyện, Hải Băng cho cô đi học, mỗi tháng cho cô tiền, nhưng lại không bắt cô làm gì hết. Ngọc Lan cũng cảm thấy lạ nhưng cô không dám hỏi, tiểu thư cho cô nhiều như vậy cô tự nhủ với bản thân dù tiểu thư muốn lấy cái mạng này thì cô cũng sẽ chấp nhận.

-----------------

-bạn giúp được không? Hải Băng lặp lại lời nói lần nữa

-được tôi sẽ cố gắng hết sức mình giúp tiểu thư! Ngọc Lan gật đầu ánh mắt kiên quyết

hải băng cười nụ cười ấm áp như gió xuân, Ngọc lan ngẩn ngơ đây là lần đầu tiên tiểu thư cười với cô

-được rồi có rất nhiều việc phải làm , việc đầu tiên là bạn giúp tôi thu dọn hành lí chúng ta chúng ta sẽ rời khỏi địa ngục trần gian này, không cần phải mang theo nhiều quần áo nhớ lựa những bộ đừng quá hở hang, mang theo vật dụng cần thiết là được đồ trang điểm bỏ hết đi ! Hải Băng vừa nói vừ chọn cho mình một áo sơ mi đơn giản , một chiếc quần đen và một đôi giày bata đen

-bạn cũng chuẩn bị đồ đi ...và nhớ từ giờ không được gọi tôi là tiểu thư nữa phải gọi là Hải Băng

-dạ tiể.....à Hải Băng tôi làm liền!

cuộc sống của cô từ trước tới giờ luôn là cô đơn đến mức đau lòng , ngay cả người thân c3a cô còn đối xử với cô như vậy thì cô biết tin ai đây . nhưng bây giờ thì khác, cô muốn một lần được tin tưởng dựa dẫm vào người bạn duy nhất này , cô tin Ngọc Lan dù như thế nào đi nữa cũng sẽ không từ bỏ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #nahuynh01