Chương 3: Sống Chung

Kĩ năng nấu ăn của Yuki tuy không được nói là giỏi nhưng so với cô ấy, thì những món do cô nấu cũng được coi là cao lương mĩ vị. Đồ ăn được bày biện đẹp đẽ trong những chiếc đĩa thủy tinh trong suốt, viền đĩa còn in hình hoa hồng, mỗi món ăn đều nấu vừa phải, trên bàn có đủ bát đĩa rất phù hợp với tiêu chuẩn bữa cơm gia đình.


Chén cơm của Geki thường nhiều gấp đôi so với người bình thường, nhưng cũng chỉ bằng sức ăn của một vận động viên thể dục. Bàn ăn được chuẩn bị xong xuôi, Yuki tiến ra cửa gọi.


Ngoài vườn, cô ấy đang chăm chú đọc tạp chí. Yuki đi đến trước mặt, giọng nói nhẹ nhàng: "Geki, ăn cơm."


Đôi mắt cô ấy nhìn cô trong suốt như dòng nước cao nguyên tháng chín, gật nhẹ đầu "Uhm" một tiếng.


Đối với bữa cơm trưa hôm nay, cô ấy rất hài lòng, những món ăn trên bàn đầy đủ màu sắc khiêu khích vị giác. Nhận chén cơm từ tay Yuki, cô bắt đầu ăn từ món rau xào.


Dù sao cơm Nhật Bản cũng khác với đồ ăn phương Tây, Yuki không thể ngồi phía cuối bàn đối diện với Geki, như vậy sao có thể ăn cơm? Đắn đo một hồi, Yuki đánh liều đi tới phía tay trái cô ngồi xuống.


Cho dù đang trong bữa ăn, nhưng Yuki vẫn cảm thấy bất an, nghĩ về lai lịch của người đối diện không khỏi hiếu kì, tại sao cô ấy không sống như những người khác.


Tuy rằng khu biệt thự bị bao quanh bởi lớp tường cao lớn nhưng cô ấy hoàn toàn có thể tự do đi lại. Nguyên nhân gì khiến cô tự nhốt mình trong biệt thự, biệt lập với thế giới bên ngoài?


Tầm mắt của Yuki vẫn chưa rời khỏi cô ấy, tâm tư đang suy nghĩ thì bất ngờ cô ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau trong bầu không khí tĩnh lặng.


Ánh mắt của Geki như mũi tên đâm thủng mạch suy nghĩ của Yuki, khiến cô không khỏi chột dạ, giống như kẻ vừa làm việc xấu bị bắt tại trận, hoảng hốt đến mức thức ăn trong miệng bị nghẹn lại, Yuki ho sặc sụa: "khụ khụ".


Tiếng ho của Yuki phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong phòng bếp.


Thấy Yuki ho khan, con ngươi của cô ấy trở nên đen thẫm, lạnh lùng nhìn cô rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Cổ họng bị nghẹn trở nên nóng rát, cô vội vàng bưng ly nước lên uống mấy ngụm. Trong đầu, Yuki đang cố gắng sắp xếp lại cảm xúc của mình.


Hiểu được hành động vừa rồi của mình có chỗ không phải, Yuki cúi đầu nói: "Xin lỗi."


Vốn dĩ, người xin lỗi phải là Geki, nếu không vì cô ấy bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn thì cô cũng không ho khan đến rát cả họng. 

Geki không trả lời, chỉ tập trung vào món ăn trên bàn. Vất vả lắm mới tạo được mối quan hệ với cô ấy, ngàn lần không thể để cô ấy thấy cô có ý định bài xích. Yuki phải nghĩ cách lấy lòng, thấy Geki có vẻ ăn ngon, cô liền gắp miếng sườn bỏ vào chén của cô ấy: "Ăn sườn đi."


Không từ chối miếng sườn nhưng cô ấy lại nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, không đợi phản ứng tiếp theo, Yuki ấp úng mở miệng: "Chuyện kia ... cảm ơn cô đã cho tôi ở lại đây."


Thu hồi ánh mắt, Geki nói: "Vừa hay, thiếu người nấu cơm."


Không sai, hàng ngày cô đều tự mình nấu cơm, Yuki nhanh miệng hứa hẹn: "Tôi sẽ cố gắng làm hết sức."


So với việc bị coi là đồ chơi thì việc nấu cơm đúng là một đãi ngộ vô cùng tốt. Cô phải sống sót như thế mới có hy vọng trở về. Cúi đầu ăn miếng cơm, Yuki lại ngẩng đầu lên nhìn, mang theo nụ cười ôn hoà, nhẹ giọng hỏi: "Cô tên là Geki sao?".


Dù sao cái tên Geki cũng rất kì quái, đương nhiên, với cô ấy thì chẳng có gì là lạ nhưng cô vẫn hỏi.


Không trả lời, tiếp tục ăn cơm, ngay cả ánh mắt cũng tỏ thái độ lười nhác không muốn nhìn Yuki. Điều này khiến cô vô cùng xấu hổ, cúi đầu ăn cơm.


Trên bàn, mỗi đĩa còn lại rất ít thức ăn, Geki đang ăn nốt cơm với canh, những món ăn hôm nay rất hợp khẩu vị của cô. Ăn xong, cô đặt chén xuống bàn, nhìn Yuki: "Bữa tối, ăn cá, nấu nhiều một chút."


Yuki gật đầu: "Được, về sau cô muốn ăn gì cứ nói, tôi sẽ cố gắng làm."


Cô đứng dậy thu dọn chén đũa, định mang đi rửa thì nghe được tiếng từ đằng sau: "Matsui Rena."


Yuki sửng sốt, cô ấy vừa nói mình tên là Rena, hóa ra cô ấy cũng có tên họ đầy đủ, danh xưng với người khác rất hợp nhưng về tính tình thì cô không chắc vì Rena - cái tên sao dịu dàng, nữ tính đến thế còn.... Xem ra cô ấy cũng có tiếp xúc với những người khác, chỉ là không thường xuyên. Nếu không, sao có thể ở trong khu biệt thự hoành tráng thế này, không biết ai đã xây cho cô ấy, chỉ cần nhìn vào sự xa hoa của nó cũng hiểu người xây căn nhà này không phải là dạng tầm thường.


Có thể mua được hòn đảo xây biệt thự thì việc mua đến 10 Yuki cũng chỉ là chuyện nhỏ, kẻ đứng sau lưng cô ta hẳn phải là người rất có thế lực.


Nghĩ đến đây, Yuki lại nhớ đến cha mẹ của mình, họ chỉ là dân lao động bình thường, để nuôi được cô cũng trải qua không ít vất vả. Nhìn những bong bóng xà phòng căng tròn rồi biến mất trong bồn rửa, sống mũi cay cay, cuộc sống của mình tựa như bọt xà phòng, hư ảo bất định.

Rửa chén xong, Yuki quay lại phòng bếp dọn dẹp, sau đó tới phòng khách, hiện tại cô ấy cần một người giúp việc, để được sống thì cô phải cố gắng làm tốt bổn phận của mình.


Không tìm được cây lau nhà, Yuki không ngại quỳ gối xuống dưới sàn lau dọn cẩn thận mọi ngóc ngách, tiêu tốn quá nhiều sức lực trong việc dọn dẹp, toàn thân Yuki dần nóng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi.


Tại phòng khách, Geki ngồi trước màn hình cỡ lớn xem chương trình "Thế Giới Động Vật". Nhấc chân sang chỗ khác để tiện cho Yuki lau dọn, ngẫu nhiên nói: "Chỗ đó chưa sạch."


-------------------


"A" Yuki hét lên, cả người mất thăng bằng ngã ra sau.


Rất nhanh, Geki vươn người chừng hai bước chân về phía trước, bàn tay ôm lấy eo Yuki nhẹ nhàng đỡ cô lên.


Thoát chết trong gang tấc, khuôn mặt Yuki tái nhợt vì sợ, lồng ngực như muốn nổ tung, giọng nói run run: "Cảm ơn."


Nhớ lại cảnh vừa rồi, bàn tay trên eo cô, cảm giác vẫn còn lưu lại trên cơ thể, toàn thân Yuki bỗng lạnh toát nổi cả da gà. Cho dù cô ta chỉ muốn cứu mình nhưng cứ nghĩ đến cơ thể mình trong vòng tay đẫm máu của cô ta thật đáng sợ.


Yuki nhìn về phía vườn hoa, đó là người đàn ông chừng 27, 28 tuổi. Tóc húi cua, vóc dáng cao lớn, thân hình cường tráng, lông mày kiếm, cánh tay lộ ra hình xăm dữ tợn.


Nhìn thấy hắn, Yuki không khỏi tức giận chính vì hắn, thiếu chút nữa khiến cô ngã chết. Nhìn cũng không phải người hiền lành,cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt đang nhìn hắn.


"Tới làm gì?" Khuôn mặt Geki bỗng trở nên đen lại.


Mỗi lần nhìn thấy Geki, tinh thần Ito đều căng như dây đàn. Mặc dù bây giờ không thấy cảnh Geki điên cuồng đánh chết người nhưng vẫn không khỏi rùng mình, cộng thêm khuôn mặt đầy sát khí của Geki lại càng tăng thêm phần sợ hãi cho hắn.


Theo như hắn biết, Geki không thích đàn ông, lại không phải là đồng tính, suy tính của con người này cao sâu khó lường. Nếu khiến Geki nổi điên, có khi chính bản thân hắn cũng thịt nát xương tan. 


Nên mỗi lần đến đây, Ito luôn cẩn thận từng lời nói, cử chỉ để tránh ảnh hưởng đến tâm tình của cô .


Hắn hít một hơi trấn an tinh thần, nói: "Tôi theo thường lệ đến đây xem việc gì cần làm không."


Thực ra, mỗi lần đến đây là một lần tra tấn tinh thần hắn. Dù sao hắn cũng tốt nghiệp cao đẳng, đi theo lão đại vào sinh ra tử nhiều năm, nhận được không ít sự tín nhiệm, vậy mà hắn trở thành kẻ sai vặt cho Geki.


Đặt chân đến hòn đảo xinh đẹp, phong cảnh hữu tình như này hắn lại luôn cảm thấy khiếp sợ, nhất là khi đối diện với Geki. Lúc nào cũng có cảm giác như dao kề sẵn trên cổ, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.


Cửa chính có túi rác lớn, hắn biết túi rác ấy là dành cho mình, bây giờ chỉ chờ Geki sai đi bỏ. Nhiệm vụ hàng tháng của hắn chính là tới biệt thự lau dọn, thực sỉ nhục danh dự của một người đàn ông.


"Không cần" Geki lạnh lùng nói.


Vừa rồi, là Geki nói không cần hắn giúp, trong bụng hắn vui như mở cờ. Lần này đến biệt thự ngoài việc chờ sai việc ra thì hắn còn mục đích khác, hai ngày trước, ông chủ tặng cho Geki một người phụ nữ. 


Ito muốn vào bên trong xem người phụ nữ kia đã chết hay chưa, mấy ngày rồi tại sao vẫn chưa thấy động tĩnh gì, thật không đúng với phong cách của Geki.


Mặc dù Geki nói không cần, nhưng cũng không nên tỏ thái độ mừng rỡ ra mặt. Hắn khép nép: "Cô có cần gì khác không?"


"Không có." Geki lười nhác trả lời hắn, nhấn mạnh câu sau: "Về sau không cần phải đến."


"Nếu cô không có việc gì cần làm, từ sau tôi không bao giờ xuất hiện nữa." Hắn gật gật đầu trả lời, như trút được cả tấn gánh nặng, vội vàng đi ra cửa.


Geki nhìn về phía Yuki: "Bên ngoài cửa sổ không cần lau, tùy tiện quét qua là được rồi."


Giọng nói vừa rồi nghe rất quen, Yuki lục lọi lại trí nhớ của mình, chính hắn, hắn là người đưa cô tới đây, trong lòng cô chợt cảm thấy bất an. Yuki hai mắt ngấn nước nhìn Geki: "Vừa rồi cảm ơn cô."


"Không cần cảm ơn, ngã bị thương thì ai nấu cơm cho tôi." Geki trầm giọng xuống.

"Tôi đi làm việc." Cô quay vào trong phòng tiếp tục công việc còn đang bỏ dở.


Giữa trưa, Yuki vào phòng Geki quét dọn, cửa phòng mở rộng, trần nhà thiết kế đơn giản, mở tủ quần áo, phát hiện bên trong rất nhiều quần áo được treo rất ngăn nắp.


Yuki xem qua trang phục, đa số đều là hàng xuất xứ từ nước ngoài, còn có cả những bộ được cắt may thủ công, vừa nhìn đã biết là hàng xa xỉ, chỉ nhìn lướt qua quần áo đã khiến Yuki chóng mặt vì chất lượng của nó. Những bộ quần áo đắt tiền này đương nhiên là của Geki.


Bình thường Geki chỉ mặc độc cái áo sơ mi dài đến gần đầu gối không thể biết là có mặc quần hay không.

So với việc ngắm nhìn quần áo của cô ta thì hấp dẫn hơn tất cả chính là dàn máy tivi loa và cả máy vi tính, cô cầm khăn lau dọn bàn làm việc của Geki. 


Hai mắt Yuki lóe lên tia hy vọng, mấy ngày ở đây, Yuki không thấy cô ấy dùng điện thoại, nếu có máy tính nghĩa là có thể lên mạng. Cô có thể truyền tin ra ngoài xin giúp đỡ, báo cho cha mẹ hoặc bạn bè về tình hình của mình, để họ nghĩ cách cứu cô, nói không chừng có thể tìm ra nơi mình đang ở.


-----------------------


Yuki đứng sát bể bơi, tay cầm cốc nước chanh vừa pha, loại nước này giúp giải nhiệt rất tốt. Thích hợp với người luôn vận động như Geki.


Thi thoảng Geki lại bơi đến chỗ Yuki uống vài ngụm nước rồi tiếp tục lẻn vào trong nước. Công việc cô đang làm nào có khác gì với người hầu kẻ hạ, không phải giống, mà là đúng là người hầu của Geki.


Yuki đi tới chiếc ghế tựa cạnh bể bơi ngồi xuống, ánh mặt trời chiếu xuống dòng nước dập dềnh nhìn tựa như viên ngọc bích xanh biếc. Trong vườn hoa, cảnh sắc cũng đẹp đến động lòng người. 


Những đóa hoa nở rộ đung đưa trước gió khoe sắc diễm lệ, cơn gió thoảng lướt nhẹ trên khuôn mặt trắng nõn của Yuki, gò má ửng hồng dưới ánh nắng.


Dưới bầu trời xanh trong, Geki tựa như đứa trẻ đang nô đùa trong nước, nhìn cô chơi đùa thỏa thích Yuki cũng muốn được đứng trên bãi cát trắng mịn, ngắm nhìn biển cả. Nhưng đáng tiếc, những cảnh đẹp ấy chỉ tồn tại trong suy nghĩ, hiện giờ, thứ mà Yuki có thể nhìn thấy chính là những bức tường lớn bao quanh khu biệt thự.


"Cô muốn bơi?" Giọng nói ôn hòa của Geki phá vỡ sự yên tĩnh. 


Cô nhận thấy sự buồn chán trên khuôn mặt của Yuki. Geki từ làn nước đứng dậy, mái tóc đen bóng thẫm nước dưới ánh mặt trời trở nên óng mượt.


Yuki mỉm cười: "Không cần".


"Dưới nước rất dễ chịu, cô xuống thử xem." Geki nhớ tới điều gì đó, lại hỏi: "Cô không biết bơi?".


"Tôi biết, nhưng tôi còn chuyện khác phải làm, dù sao tôi cũng không có quần áo bơi."


Khuôn mặt Geki đổi sắc khi nói đến quần áo, giọng trở nên khó chịu: "Mặc quần áo bơi lội rất phiền phức."


Nhắc đến quần áo khiến Geki mất hứng, cô không để ý tới Yuki, tiếp tục trầm mình xuống nước. Lúc sau, Geki trườn lên thành bể, nhìn Yuki nói: "Đem khăn đến đây, giúp tôi lau."


Yuki vội buông cốc xuống, chạy vào trong phòng tìm chiếc khăn tắm cỡ lớn rồi đi đến bên cạnh Geki, chuẩn bị đưa cho cô nhưng Geki vờ không nhìn thấy cô.


À, thì ra cô nói: "Thay tôi lau người." Yuki hiểu ý, ngồi xổm trước mặt Geki.


Cô cầm lấy khăn, bắt đầu lau từ lưng, bọt nước theo bắp tay chảy xuống vô cùng gợi cảm, Yuki cắn chặt môi, đem khăn lau xuống thắt lưng. Cô xoay người đến trước mặt Geki, lau trước ngực, đây là lần đầu tiên cô lau thân thể cho người khác, cảm thấy không được tự nhiên.


Thật ngạc nhiên dù biết Geki có cơ bắp nhưng không ngờ..., cô ấy thường xuyên phơi nắng nhưng vẫn giữ được làn da trắng đến ngạc nhiên. Yuki cảm nhận được hơi thở đều đặn trầm ổn đang phả trên đỉnh đầu, cô không dám ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mặt mình càng ngày càng nóng. Động tác Yuki có phần gấp gáp, cô muốn kết thúc công việc này càng sớm càng tốt.


----------------------


Hàng cây cổ thụ cao vun vút, những tán lá xanh um tùm được tưới nắng trở nên xanh thẫm. Dưới tán cây rộng, người con gái với vẻ đẹp vô cùng yêu mị đang thư thái hưởng thụ ánh nắng mặt trời, khiến cho bức tranh thiên nhiên trở nên vô cùng sinh động. 


Bức tường màu trắng được tô điểm bởi những khóm hoa hồng đầy màu sắc, màu đỏ thẫm của hoa, màu xanh non của lá, thi thoảng lại có những con bướm đậu trên cánh hoa tạo nên cảnh sắc lung linh tuyệt trần.


Ngày thường, nếu không bơi lội thì Geki dành phần lớn thời gian vào buổi chiều tắm nắng. Về phía Yuki, ngoài việc chuẩn bị chu đáo 3 bữa ăn, cô còn làm thêm món ăn nhẹ vào buổi chiều. 


Như mọi ngày, sau khi chuẩn bị xong đồ ăn cho Geki, Yuki đặt đĩa hoa quả trên bàn sát bể bơi rồi đi tới chiếc ghế gần đấy ngả lưng nằm xuống. 


Yuki nheo mắt lại nhìn ngắm bầu trời xanh, những đám mây trắng bông tựa tuyết. 


Hiếm có dịp được thoải mái ngắm nhìn trời xanh mây trắng, Yuki cảm thấy tâm tình bỗng trở nên phấn chấn, tạm quên đi hiện tại mình đang ở đâu, cuộc sống bất hạnh ra sao, cố gắng xua tan những phiền muộn trong lòng, Yuki thả lỏng toàn thân, thư thái hưởng thụ cảnh đẹp tự nhiên.


Thời gian Geki ở bể bơi không có yêu cầu gì đặc biệt đối với Yuki, nhưng cô luôn theo sát, nửa bước cũng không rời, để nếu cô ấy cần gì cô có thể đáp ứng ngay.


Geki quan sát cảnh vật xung quanh một lượt, tầm mắt dừng lại nơi Yuki, cô đang nhắm mắt hai tay đặt trên bụng. 


Chiếc mũi nhỏ xinh, đôi lông mày thanh tú, cô ấy không giống với những người cô từng gặp, ngắm nhìn Yuki cô cảm thấy cô ấy ấm áp như ánh mặt trời, mềm mại như mây trắng.

Nghĩ lại, Yuki thường bận rộn với công việc lau dọn, nấu nướng cô ít có thời gian nhàn nhã nghỉ ngơi, Geki không có ý định đánh thức Yuki, nói sao, cô cũng không muốn phá đi bức tranh mĩ lệ trước mắt.


Yuki bất đắc dĩ xoay người lên lầu, đi tới ngã rẽ của cầu thang thì vừa vặn gặp được Geki đang đi xuống, trong bụng mừng thầm thoát khỏi cảnh đánh thức cô ấy. 


Cô ngẩng đầu lên nhìn Geki: "Geki, cô có khách, nói là đến tìm cô có việc."


Geki nhẹ nhàng "Uhm" một tiếng, lông mày bất giác nhíu lại giống như đã sớm đoán ra ai đến, thong thả đi xuống lầu. 


Nhìn lướt qua người dưới nhà rồi đi tới sofa, ngồi dựa lưng vào ghế, không quan tâm đến người đứng bên cạnh. Lâu sau, Geki miễn cưỡng lên tiếng: "Tới sớm vậy?"


Max đứng một bên, cúi đầu đưa tay lên vuốt cằm, giọng điệu ôn hòa: "Geki, nên xuất phát."


"Còn chưa ăn cơm trưa." Lông mày Geki nhíu lại, giọng nói có chút bất mãn: "Buổi chiều đi là được."


Max biết tính tình Geki luôn lãnh đạm như thế, bình thường đều phải chờ rất lâu mới chịu ra khỏi cửa, cho nên hôm nay cố tình tới sớm hy vọng kéo được cô ra khỏi nhà đúng giờ.


Max cười gượng tiếp lời: "Ông chủ hôm nay muốn cùng cô hàn huyên, cho nên hôm nay tới sớm hơn mọi ngày. Cơm trưa trên thuyền đã chuẩn bị xong, món ăn Trung, Nhật, Hàn, cô xem có nên hay không xuất phát sớm?"


"Không đi, tôi không thích thức ăn trên thuyền. Tôi muốn ăn cơm trưa uống trà, không cần đồ ăn gì cả." Geki cầm lấy điều khiển mở tivi, màn hình hiện lên hình ảnh đám cá sấu nhung nhúc bơi lội trong hồ: "Ra ngoài trước đi, tôi muốn ngủ, buổi trưa hãy đến. Dù sao cũng là chuyện của ngày mai."


"Cái này ... " Khuôn mặt Max trở nên khó xử, cả người cứng đờ không dám nói tiếp nhưng cũng không có ý định rời đi.


Geki cũng không để ý đến Max, quay đầu nhìn thoáng qua Yuki: "Sushi xong chưa?"


Yuki đứng ở cầu thang, nghe được Geki hỏi, trả lời: "Đã xong, cô có thể dùng ngay."


"Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt."


"Được" Yuki vội vàng trở lại bếp, mặc dù đang rửa rau nhưng trong đầu lại suy nghĩ về thân phận của Max.


Hắn muốn dẫn Geki đi đâu? 


Nhìn qua cũng biết, bộ âu phục Max thuộc hàng cao cấp, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền có địa vị, Yuki vừa nghĩ vừa thấy giọng nói của hắn quen tai. 


Không sai, hắn chính là một trong những kẻ đưa cô tới biệt thự, cả người Yuki vã mồ hôi lạnh.

Những người đến gặp Geki đều không phải dạng dễ đối phó nhưng thái độ đối với Geki đều khiêm tốn, cẩn trọng từ lời nói đến hành động. 


Từ ngày Yuki ở lại biệt thự hầu hạ Geki, cả ngày cô ấy đều không có biểu hiện bận rộn làm việc, nhưng lại sống trong căn biệt thự xa hoa đến ngộp thở.


Xem ra việc Geki đang làm không phải loại người thường có thể làm được, quan sát thái độ cung kính của chúng đối với Geki cũng thấy rõ. 


Yuki thầm cầu nguyện Geki sẽ không gặp nguy hiểm trong chuyến đi này, nếu có chuyện thì tương lai của cô sẽ như thế nào, chúng sẽ lại đưa cô đi tới đâu?


Nghĩ vậy Yuki chợt cười khổ, cuộc sống hiện tại của cô nào có khác cảnh bèo dạt mây trôi, bị bắt đến nơi nào đâu tới phiên bản thân làm chủ.


Đồ ăn chuẩn bị xong, Yuki bưng thức ăn đặt lên bàn, người đàn ông kia vẫn đứng trong phòng, diện mạo tuy không phải quá xuất chúng nhưng hắn lại cho thấy sự đĩnh đạc, giống như cây tùng trầm ổn, không ngông cuồng nhưng cũng không thể khinh thường.


Geki hoàn toàn coi hắn như vô hình, giống như lần đầu Yuki xuất hiện trong biệt thự. Cô ấy thờ ơ trước sự xuất hiện của Max, bên trong phòng khách ồn ã bởi tiếng tivi ngược lại trong vườn hoa thì yên tĩnh đến lạ thường. Yuki nhẹ nhàng đặt bát đĩa xuống bàn, e sợ tiếng va chạm sẽ gây ra sự chú ý.


Đồ ăn được bày biện đầy đủ trên bàn, người đàn ông kia vẫn bất động tại chỗ, Geki ngồi xuống bàn Yuki do dự không biết có nên gọi Max vào ăn cơm hay không, dù sao người khác ở bên cạnh nhìn cũng không hay. 


Yuki đưa cho Geki chén cơm, thấp giọng hỏi: "Có cần lấy thêm chén không?"


Ngón tay thon dài của Geki cầm chiếc thìa hướng về tô cơm đang tỏa hương thơm ngát, cô ấy tập trung vào chén cơm, không buồn ngẩng đầu lên: "Không cần, nhiều người ăn sẽ không đủ đồ ăn, là chính hắn không đi ra."


Yuki không phải chủ nhân ở đây nên không thể ngồi xuống bàn ăn mà mặc kệ hắn đang đứng đấy. Lỡ sau này rơi vào tay Max chẳng phải sẽ càng thê thảm. Yuki nhẹ giọng nói với Geki: "Có người lạ, tôi đến chỗ khác ăn."


Geki có chút bất mãn, cảm thấy ăn cơm bị quấy rầy, tay cầm chén, quay đầu về phía người đang đứng: "Max, ra ngoài ăn cơm đi, đứng ở đây tôi không có hứng ăn cơm."


Hắn mỉm cười: "Tôi ở chỗ này chờ cô, ra ngoài tôi cũng không yên tâm."


Geki cau mày: "Đi ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta đi."


Nhận được lời hứa từ Geki : "Tôi ra ngoài trước, một tiếng sau trở lại."

Bước chân cẩn trọng hướng ra phía cửa chính tiếng đóng cửa cũng rất đủ độ không phát ra tiếng.


Geki ăn cơm không nhanh cũng không chậm, từ từ thưởng thức món sushi và món sườn yêu thích, ăn hết chén cơm mới chịu buông đũa, hướng tới sofa nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro