Chương 1797: Sư thúc 1

Mai Tử Khanh đối với 300 hay 500 công đức cũng không cảm giác khác biệt lắm, "Bán đấu giá Thuỷ thành tồn tại không ít thứ tốt, cho nên phí vào cửa liền cao hơn, thực ra những thành thị khác đôi lúc cũng có đồ tốt, cái này đành phải xem lương tâm mỗi người."

Lương tâm những tên ở phòng đấu giá khẳng định sẽ không đau, bởi vì bọn họ làm gì có thứ đó.

Kỳ thật mỗi lần một người thu nhiều hơn 200, một buổi đấu giá có hàng ngàn hàng vạn người đều tới, khoản này thu vào thật là ......

Ninh Thư nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy thật đỏ con mắt a, nếu đem tiền thuế thu kia giao rõ ràng liền tốt, cô sẽ thật tâm cao hứng vì sinh ý cửa hàng tốt. Nhưng hiện tại lại lừa cô tiền thuế đó, tâm gan bổn cô nương cào cào thật đau.

Bởi vì chính mình nên có, trong tay lại không có gì sẽ cảm giác cực khó chịu.

Tiểu Hoả trong miệng đầy đồ ăn, mờ mịt nghe Mai Tử Khanh và Ninh Thư nói chuyện, hắn nghe không hiểu gì hết.

Tiểu Hoả lần đầu tiên ý thức được, hắn cùng hai người kia không giống nhau, chênh lệch không nhỏ, hơn nữa cái điểm chênh lệch này cao như trời với đất.
Tử Khanh có thể hay không vứt bỏ hắn. Tiểu Hoả trong lòng phi thường lo lắng.

Ninh Thư và Mai Tử Khanh ăn xong liền suy nghĩ tới nơi khác lắc lư đi, hay là đi đến cửa giao dịch của phòng đấu giá vậy.

Ninh Thư nhìn phòng đấu giá nguy nga hoành tráng.

"Có vào hay không?" Mai Tử Khanh hỏi.

"Không vào." Ninh Thư nhàn nhạt trả lời.

"Vậy chúng ta đi thôi." Mai Tử Khanh lôi kéo Ninh Thư, Ninh Thư vẫn yên lặng đứng nhìn cửa phòng đấu giá.

Người gác cổng nhìn thấy Ninh Thư, lập tức đi tới đón, chắp tay hỏi: "Thành chủ, ngài muốn đi vào hay sao?"

Ninh Thư mỉm cười, "Không vào, tôi ở bên ngoài nhìn, chỉ đứng đây nhìn thôi, chỉ nhìn một chút thôi."

Người gác cổng: ......

"Ngài có muốn ta vào thông báo cho quản sự một tiếng, không tính phí vào cửa của ngài." Người gác cổng hướng Ninh Thư nói.

Ninh Thư lắc đầu, "Không cần phiền toái như vậy, đừng để ý đến tôi, anh tiếp đãi khách nhân khác đi."
Người gác cổng do dự một lúc liền đi.

Mai Tử Khanh trợn mắt nhìn Ninh Thư, "Cô nhìn xem có khác gì oán phụ không?"

"Tiền của tôi nhưng không thu được chút nào, còn không phải là oán phụ hay gì, tôi không cần nhiều, thứ nên có cần phải có nhưng họ lại không đưa." Ninh Thư bực bội.

Ninh Thư tìm chỗ ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào cửa phòng đấu giá. Mai Tử Khanh ngồi cùng cô, Tiểu Hoả cũng đi theo ngồi xuống.

Ninh Thư chống cằm, vẫn nhìn không chớp mắt
Người gác cổng: ......thật đáng sợ.

Bất đắc dĩ không biết phải làm sao, người gác cổng đành phải vào trong xin chỉ thị của quản sự. Nam quản sự mặc kệ, nói thẳng tuỳ tiện Ninh Thư thích làm gì thì làm, không cần quan tâm.

Không có bản lĩnh cùng tự tin mới làm ra chuyện mất mặt đáng xấu hổ như vậy.

Người phụ nữ đứng bên cạnh quản sự nhíu nhíu mày nói, "Hay là đem thành chủ mời vào, nhất định là do sự tình thu thuế lần trước, dù sao chúng ta cũng đang ở Thuỷ thành nên nể mặt ngài ấy một chút"

Nam quản sự lắc đầu, "Cô ta không dám động thủ."

Mai Tử Khanh nhìn Ninh thư nói: "Ngươi làm như vậy có ý nghĩa gì?"

Ninh Thư chống cằm, mỉm cười: "Đương nhiên có ý nghĩa, chờ xem."

"Tôi bị nhốt bên ngoài phòng đấu giá, tới cửa cũng không được tiến vào nha." Ninh Thư nói

Mai Tử Khanh nga một tiếng, "Thì ra chỉ là tìm cái cớ, muốn xuất binh cần danh nghĩa đúng không?"

"Đương nhiên rồi."

"Phòng đấu giá nuốt của cô một ít điểm công đức, người liền biến thành cao chó dán lên bọn họ hay sao?"

"Rất nhiều, rất rất nhiều chứ không phải một chút. Ngẫm lại tôi thấy thực đau lòng." Ninh Thư ôm ngực, trong lòng đau đớn một trận.

Mai Tử Khanh: ......

"Vậy cô hiện tại tính làm gì, cô mới trở thành Thuỷ thành chủ không bao lâu, căn cơ cũng chưa đủ." Mai Tử Khanh lấy đồ uống, cắm ống rột rột mà hút, uống xong lại đưa cho Tiểu Hoả dùng.

"Vạn nhất đối phương thật có quân đội hậu thuẫn thì cô xử lý như nào?"

Ninh thư buông tay, "Rồi sẽ có biện pháp thôi, cho dù tôi có làm gì, cho dù là khiển trách cũng phải xuất ra thái độ hợp lý, nếu không sau này những cửa hàng khác học theo, hùa nhau tạo phản ở địa bàn của tôi thì sao."

"Trong lòng tôi nghẹn một ngụm tức tối, liền phóng tới phòng đấu giá chơi đùa một chút." Ninh Thư nhe răng nhếch miệng, hậm hực đáp.

Dù không đem phòng đấu giá nhổ tận gốc, cô cũng muốn buồn nôn bọn họ, không ai được sống tốt.
"Vậy thì tuỳ cô thôi, dù sao tôi cũng chẳng phải là thành chủ."

Ninh Thư trợn mắt, thật là không có tình bạn bè gì hết.

Ninh Thư cùng Mai Tử Khanh trò chuyện, cổng phòng đấu giá đã đóng, hiển nhiên đã bắt đầu đại hội đấu giá.
Ninh Thư chờ ở bên ngoài, chờ a chờ, chờ phòng đấu giá kết thúc, chờ các nhiệm vụ giả về hết cô mới bắt đầu đối phó.

Ninh Thư liếc nhìn Mai Tử Khanh cùng Tiểu Hoả, ngươi một ngụm ta một ngụm uống nước, lấy thêm một ly không được sao, một hai phải gián tiếp hôn môi mà uống.

Không biết xấu hổ, dạy hư tiểu hài tử.

"Mai Tử Khanh, tôi cảm thấy vẫn là cạo sạch sẽ đầu Tiểu Hoả đi, kéo trên mặt đất khó coi chết đi được. Hơn nữa lại dơ như vậy làm sao mà gội sạch được, làm một cái thanh tân tiểu thiếu niên đầu trọc không tốt hơn hay sao?"

Mỗi lần nhìn tới đầu tóc đỏ của Tiểu Hoả, Ninh Thư cảm giác đặc biệt khó chịu, tim gan vặn vẹo cồn cào thật ngứa tay. Hận không thể xẹt a xẹt cắt phăng sạch sẽ không chừa một chút nào.

Mai Tử Khanh cạn lời: "Tôi cảm thấy đẹp là được."
"Cô nhìn xem có khác gì cây lau nhà không? Có cái gì đẹp đâu. Đại chất nhi nghe a di, cắt sạch tóc so với hiện tại đẹp trai hơn rất nhiều, tràn ngập hương vị nam tử hán đại trượng phu."

Ninh Thư chờ bên ngoài phòng đấu giá tới mức nhàm chán, tuỳ tuỳ tiện tiện tìm cái đề tài để nói.

Tiểu Hoà sờ sờ tóc, nhìn Mai Tử Khanh nói: "Tôi muốn cắt tóc."

Mai Tử Khanh liếc Ninh Thư, "Vậy chúng ta cắt."

"Nha, không nghĩ tới ở đây có Hoả linh thạch, còn có cả ý thức và sinh mệnh." Một đầu tóc đen bỗng nhiên xuất hiện, nam nhân với khuôn mặt thanh tú lộ ra, vươn tay vuốt tóc Tiểu Hoả.

Mai Tử Khanh lập tức đem Tiểu Hoả giấu sau lưng, đối phương vẫn còn đang nắm tóc Tiểu Hoả. Thật đáng giận, Mai Tử Khanh trong lòng căm tức nghĩ, chút nữa phải cắt tóc Tiểu Hoả.

Ninh Thư cũng đứng lên, nhìn nam nhân thanh tú nói: "Phan Thần, mi tại sao lại ở chỗ này?"

Ninh Thư nhìn trái phải xung quanh một chút, không thấy bóng dáng Giáo Y đại thúc. Phan Thần là linh thạch, tệ hơn đây là một cục đá thích giết người nhưng không dính nhân quả, bị Giáo Y thu rồi. Hiện tại chạy tới đây làm gì, tiểu tử này thích nhất là cắn nuốt linh hồn người khác.

Ở vi diện nhiệm vụ lần trước, hắn nhìn đến linh hồn nhiệm vụ giả thèm thuồng không khác gì thấy đùi gà.
Tên này hẳn là coi trọng Tiểu Hoả.

Phan Thần nói: "Tôi không có ý đồ gì hết, chính là tới chào hỏi cô một câu thôi, nhìn thấy Hoả linh thạch này chắc là mới sinh ý thức không bao lâu, hay là tôi mang hắn theo ngao du thế giới mở rộng tầm mắt."

Mai Tử Khanh cùng Ninh Thư đồng thời há miệng, Tiểu Hoả đối với Phan Thần, từ tâm trí cùng năng lực đều bị đối phương nghiền áp.

Còn bày đặt cái gì mà ngao du thế giới, chính là muốn một ngụm nuốt sạch Tiểu Hoả.

"Chủ nhân của mi đâu?" Ninh Thư hỏi.

Giáo Y lấy cục đá này đặt ở thế giới nhiệm vụ giả, giống như thả con sói vào trong chuồng gà.

Phan Thần da mặt co giật một chút, ngay sau đó nói: "Cô là không biết nhìn người tốt, tôi chỉ muốn cùng bạn mới chơi đùa, các người đều là nữ nhân, nam nhân nên cùng nam nhân tiếp xúc mới tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro