Chương 1834: Chủ nhân 2
Cốt truyện cực kỳ đơn giản tới mức không còn gì đơn giản hơn, chỉ một người một chó liền hết.
Ninh Thư không khống chế nổi bản năng, đầu cúi xuống sàn nhà, con mắt chuyển động qua lại liên tục, cô hỏi 2333: "Mi mau nói cho ta tâm nguyện của nhiệm vụ."
Ân, tâm nguyện một con chó, nghe có vẻ nực cười thiệt.
2333 ho khan một tiếng, "Cô xem tình hình mà làm thôi, nhiệm vụ này rất đơn giản, làm chuyện một con chó nên làm, còn tâm nguyện a, xin lỗi tôi không biết chó muốn gì?"
Chó lại không thể nói chuyện.
Ninh Thư: ...
Ninh Thư thè lưỡi dài ra thở dốc
Chó dẫn đường là những chú chó đã được huấn luyện để trợ giúp người mù đi học, đi làm, mua sắm, vượt chướng ngại...
Bọn chúng thường được đeo vòng cổ, luôn đi phía trước để dẫn dắt người mù, chúng hiểu được rất nhiều loại lệnh, cũng có thể dẫn dắt người mù đi đường an toàn.
Lúc gặp chướng ngại hoặc cần rẽ trái phải, sẽ chỉ dẫn cho chủ nhân dừng lại để tránh xảy ra nguy hiểm.
Chó dẫn đường cần có tâm thái tự nhiên bình thản, trợ giúp người mù đón xe, truyền vật phẩm, sẽ không quấy nhiễu người qua đường khác, đồng thời cũng sẽ không tấn công con người
Thích hợp trở thành chó dẫn đường thường có Labrador, Golden, chó săn Ai Cập, chó chăn cừu Đức...
Ninh Thư hiện tại chính là một con Golden màu vàng óng ánh.(>▽<)
Chó dẫn đường dựa trên quy luật làm việc, nghỉ ngơi, vui chơi của chủ nhân nên hết sức quen thuộc lộ tuyến đi làm, đi ăn, siêu thị, nhà bạn bè ... tới mức một năm sau vẫn có thể dắt chủ nhân đến đúng nơi.
Chó dẫn đường cùng chủ nhân có mối quan hệ phi thường kiên cố, loại quan hệ này tràn ngập cảm tình thậm chí còn vượt qua quan hệ gia đình. Chúng là con mắt, là thành viên thân mật trong nhà.
Ninh Thư nhìn đồng hồ treo tường, chỉ nhìn được hai màu đen trắng có chút khó chịu, thời gian này hẳn là lúc Ứng Trị nên thức dậy
Ninh Thư chạy tới phòng ngủ, đứng lên dùng móng vuốt đẩy cửa, đi tới kế bên giường bèn duỗi móng vuốt đẩy nam nhân trên giường.
Ninh Thư dùng chân đẩy mấy lần, Ứng Trị vẫn chưa có tỉnh lại.
Chẳng lẽ bệnh rồi?
Ninh Thư nhảy lên giường, lè lưỡi, nước bọt rớt lên mặt Ứng Trị, dùng sức liếm láp.
Xem như rửa mặt đi.
Nhìn kỹ thì Ứng Trị ngũ quan đoan chính, tiếc là đôi mắt hoàn toàn mù không thấy được gì, nếu không cũng coi như là một soái ca.
Đang liếm mặt, Ninh Thư trực tiếp ngồi luôn lên bụng Ứng Trị đè xuống.
"A..." Ứng Trị cuối cùng tỉnh, "Bối Bối, bụng anh kém chút bị ép bể rồi."
Ninh Thư nhảy xuống giường, nhìn Ứng Trị lục lọi trên đầu giường tìm gậy xuống giường, con mắt Ứng Trị màu xám trắng, tròng trắng mắt cùng con ngươi không có phân chia rõ ràng, giống như có một tầng mây mờ che tại con mắt, màu xám trắng nhìn có chút kinh khủng.
Ứng Trị lục đục tiến vào toilet, bắt đầu đánh răng rửa mặt, Ninh Thư ngồi tại cửa ra vào nhìn hắn.
Đồ vật trong nhà được bày biện thường không thay đổi vị trí, một khi thay đổi, Ứng Trị sẽ không tìm được .
Rửa mặt xong, Ứng Trị lục trong ngăn tủ tìm thức ăn cho chó, đổ vào trong chén, để xuống đất, sau đó sờ Ninh Thư, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu, "Ăn đi."
Ninh Thư ánh mắt phức tạp mà nhìn thức ăn cho chó, làm một cẩu độc thân bao lâu nay, đôi khi ăn phải cẩu lương coi như xong, hiện tại thật sự biến thành một con chó, giờ được ăn cẩu lương theo nghĩa đen rồi.
Ninh Thư nhắm mắt quyết định bắt đầu ăn, dù sao cái này ngửi cũng rất thơm .
Ứng Trị làm một chút bánh mỳ đơn giản một ăn sáng, sau đó Ứng Trị đi làm, công việc của Ứng Trị trong tiệm xoa bóp khiếm thị là kỹ thuật viên chính, cũng coi như có nghề thành thạo đủ nuôi sống chính mình.
"Bối Bối, đi thôi." Ứng Trị tròng lên cổ Ninh Thư cái vòng cùng dây dẫn.
Ninh Thư không giãy dụa, mặc cho Ứng Trị tròng lên, đây là công việc của cô.
Ứng Trị cầm gậy, mang kính râm, đóng cửa bắt đầu ra ngoài, Ninh Thư dẫn dắt vô cùng chậm rãi.
Lúc đi ngang qua đèn xanh đèn đỏ, Ninh Thư phát hiện chỉ nhìn được màu đen trắng căn bản không phân rõ được màu sắc đèn xanh đèn đỏ, đành phải căn cứ vào người qua đường cùng xe cộ qua lại để phân biệt.
Ninh Thư dừng tại ngã tư, dẫn theo Ứng Trị cũng dừng lại, Ứng Trị tựa như một người bình thường, đứng tại ven đường chờ đèn xanh.
Ninh Thư ngồi thè lưỡi, thấy một đứa nhỏ nhìn mình chằm chằm, cô lờ đi không để ý.
Không nghĩ tới đứa nhỏ này vậy mà chạy lại nắm chặt lỗ tai cô, Golden nhìn rất dịu dàng ngoan ngoãn ôn nhu, nếu đổi thành chó săn, thách nó dám chạy tới nắm chặt.
Ninh Thư: ... đó là lý do tới bây giờ cô vẫn không thích trẻ con, thật hư.
Ninh Thư không có công kích đứa nhỏ, tiểu hài tử bị mụ mụ ôm đi, còn nhìn Ứng Trị xin lỗi.
Ứng Trị ngồi xổm xuống, sờ lên đầu cô, "Bối Bối thật tuyệt."
Ninh Thư sủa gâu gâu ... cám ơn khích lệ.
Đèn xanh sáng lên, người đi đường bên cạnh bắt đầu đi, Ninh Thư mang theo Ứng Trị băng qua đường, đi qua mấy con đường, cuối cùng đến cửa tiệm Ứng Trị làm việc.
Tiệm xoa bóp này quy mô không nhỏ, Ứng Trị ở bên trong là cấp bậc sư phụ, dư dả nuôi sống chính mình.
Ứng Trị ngồi chờ khách trong phòng VIP đã được đặt trước, Ninh Thư ngồi ở trong góc tối miễn cho dọa sợ người khác. Lúc Ứng Trị cần đi nhà xí, nàng có dẫn Ứng Trị đi cũng thuận tiện.
Ứng Trị từ trong túi lấy ra một chút đồ ăn vặt, súp thưởng các thứ cho Ninh Thư, sau đó sờ lên đầu cô, đợi tới khi khách nhân tới mới bắt đầu công việc.
Ninh Thư trong miệng nhai nhai đồ ăn vặt, hương vị cũng thực không tồi, vị thịt bò, nhiệm vụ này coi như đi nghỉ phép, làm cẩu không gì cần phải làm nhiều, mỗi ngày mang chủ nhân đi những nơi cần đi, giúp chủ nhân phòng ngừa nguy hiểm.
Không có tâm nguyện nhiệm vụ thì thôi, cô chỉ cần làm một con cẩu không buồn không lo cũng không tệ .
Ninh Thư nằm rạp xuống, đầu đặt trên đất, con mắt nhìn Ứng Trị xoa bóp cho khách hàng.
Tiếp xong người này đã tới người khác, Ứng Trị đầu đầy mồ hôi, massage cần lực đạo cùng kỹ xảo, tới giữa trưa Ứng Trị tiếp xong 2 người khách.
Ứng Trị dựa trên số khách đã tiếp đãi mà nhận được tiền bo cùng phần trăm số tiền dịch vụ.
Người khiếm thị xoa bóp bởi vì nhìn không được cho nên so với người bình thường còn muốn khó khăn hơn.
Ứng Trị thủ pháp thuần thục, nhìn không khác gì người bình thường đang làm.
Bình thường lúc không có chuyện gì làm, Ứng Trị sẽ tìm người để luyện tập thêm.
"Bối Bối, đi nhà vệ sinh." Ứng Trị rửa tay, lục lọi khăn lau tay, hướng Ninh Thư nói.
Ninh Thư từ dưới đất bò dậy, đến bên chân Ứng Trị, Ứng Trị mò mẫm lấy dây đi theo cô tới nhà vệ sinh.
Ra tới nơi thì bọn họ gặp một thợ đấm bóp nữ, Ninh Thư đụng phải chân cô ấy, thợ đấm bóp nữ ngồi xổm xuống sờ lên đầu Ninh Thư, cười nói: "Ứng Trị phải không?"
"Là anh." Ứng Trị nhỏ giọng nói, "Em đi nhà xí sao, buổi sáng làm việc thế nào."
"Em vừa tiếp xong 3 nữ khách hàng, không tệ lắm." Thợ đấm bóp nữ nói, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, nhìn qua có vẻ là một người rất ôn hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro