Chương 141: Lãnh Nhị thiếu phu nhân

Sau khi trở về kinh thành Mặc Lộc Hàm bận rộn ứng phó với thế cục trong triều và dò xét không ngừng của Hoàng đế, Địch Lệ Nhiệt Ba bận rộn xử lý chuyện trong vương phủ và huấn luyện bầy tinh anh dưới núi Hắc Vân, nên đã gác chuyện khác sang một bên.

Mãi đến khi Mộ Dung Duẫn Nhi và Lãnh Hạo Vũ tới cửa thăm hỏi, Địch Lệ Nhiệt Ba mới nhớ tới trận chiến Vĩnh Châu kia còn chưa đánh xong đây.

Mộ Dung Duẫn Nhi và Lãnh Hạo Vũ tự nhiên là lấy danh nghĩa thăm hỏi Định Vương phi đến đây, khi ở biên thành, dưới sự khăng khăng của Mộ Dung Thận thì Mộ Dung Duẫn Nhi rốt cuộc đã thành thân với Lãnh Hạo Vũ, hôm nay trở về kinh thành, Đại tiểu thư của phủ Mộ Dung tướng quân trước kia đã biến thành Nhị thiếu phu nhân của Lãnh gia.

Mộ Dung Duẫn Nhi lại nhanh thành thân với Lãnh Hạo Vũ như vậy, Mặc Lộc Hàm tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Vì thế Địch Lệ Nhiệt Ba rất áy náy với Mộ Dung Duẫn Nhi, cho đến khi thấy Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn rạng rỡ sáng sủa mới yên tâm.

Xem ra dù ở trong tình huống nào, Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn có thể khiến mình sống rất vui vẻ. Bằng độ cuồng dại của Lãnh Hạo Vũ đối với Mộ Dung Duẫn Nhi thì hắn cũng sẽ không ức hiếp nàng ấy.

"Duẫn Nhi, Lãnh công tử, bỏ lỡ hôn lễ của các ngươi thật là xin lỗi." Nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi trước mắt vẫn vận đồ đỏ, vẻ mặt phấn chấn, Địch Lệ Nhiệt Ba áy náy cười nói.

Mộ Dung Duẫn Nhi không sao cả khoát tay cười nói: "Có cái gì xin lỗi, đều do phụ thân nhất định muốn người ta. . . . . ."

Nói xong tức giận bất mãn trợn mắt nhìn Lãnh Hạo Vũ ngồi ở bên cạnh, chỉ có điều ánh mắt kia rõ ràng thêm chút hờn dỗi và phong tình thuộc về nữ nhân chưa từng có.

Lãnh Hạo Vũ tốt tính cười với Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không phản bác. Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn trong mắt cũng chỉ cười nhàn nhạt lắc đầu, Lãnh Hạo Vũ có thể bao dung Mộ Dung với tính tình này như thế, xem ra thật đã yêu quá sâu đậm, phải biết rằng tính tình của Lãnh Hạo Vũ thật không hơn bao nhiêu.

Để mặc cho Mặc Lộc Hàm và Lãnh Hạo Vũ bàn việc, Địch Lệ Nhiệt Ba lôi kéo Mộ Dung Duẫn Nhi qua một bên đi tán gẫu.

Mộ Dung Duẫn Nhi hơi nghi ngờ nhìn Lãnh Hạo Vũ và Mặc Lộc Hàm ngồi cách đó không xa, nàng không phải là người ngu, dù thành thân với Lãnh Hạo Vũ vẫn chưa tới một tháng, nhưng mơ hồ vẫn để cho nàng cảm thấy Lãnh Hạo Vũ một mặt khác không giống như người mình quen biết từ trước.

Hiện tại thấy hắn ngồi nói chuyện với Định vương, vẻ mặt chuyên chú và nghiêm túc mà nàng chưa từng thấy, trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi càng thêm khẳng định. Nếu như Lãnh Hạo Vũ thật sự là kẻ ăn chơi trác táng vô tích sự thì cho dù nể mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, Định vương cũng không ngồi đó nói chuyện với hắn.

"Duẫn Nhi, làm sao vậy?"

Mộ Dung Duẫn Nhi hơi nghi hoặc nhìn nàng nói: "Lệ nhi. . . Có phải các ngươi có chuyện gì gạt ta?"

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mày, mỉm cười nhìn nàng nói: "Ngươi cảm thấy ai có việc gạt ngươi?"

Mộ Dung Duẫn Nhi hơi buồn rầu nói: "Ta cảm thấy Lãnh Hạo Vũ không quá giống người ta quen từ trước, đôi khi ta cũng nghi ngờ rốt cuộc ta có thật biết hắn không."

Mặc dù sau khi trở về phủ, Lãnh Hạo Vũ vẫn biểu hiện thích ăn uống vui đùa không để ý tới việc đời trước sau như một. Nhưng bọn họ là phu thê làm sao Mộ Dung Duẫn Nhi lại không biết rất nhiều thời gian Lãnh Hạo Vũ đều bận rộn trong thư phòng đến nửa đêm, mặc dù cũng không ai biết rốt cuộc hắn đang bận những thứ gì.

Địch Lệ Nhiệt Ba đưa mắt yên lặng nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, nhẹ giọng hỏi: "Duẫn Nhi cảm thấy sau khi thành thân vui vẻ chứ? Chung đụng với Lãnh nhị thiếu như thế nào?"

Mộ Dung Duẫn Nhi sửng sốt, đỏ ửng mặt, tránh tầm mắt của Địch Lệ Nhiệt Ba, do dự nói: "Cái này. . . dường như không đến nỗi hỏng bét lắm... ừ, các nàng nói cũng không sai, dù sao sớm muộn gì ta cũng phải lập gia đình. Hắn là người phụ thân chọn, dù hắn luôn càn quấy nhưng phụ thân cũng không nói rõ hắn... Hẳn là cũng không hư hỏng như vậy đi. Hơn nữa hắn rất tốt với ta."

Địch Lệ Nhiệt Ba mỉm cười, xem ra Lãnh nhị công tử quấn quít chặt lấy nhiều năm như vậy cũng không phải không có hiệu quả a.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua Lãnh Hạo Vũ cách đó không xa đang nói chuyện với Mặc Lộc Hàm cũng không quên thỉnh thoảng chú ý bên này, Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Nếu ngươi tò mò như vậy, tại sao không tự mình hỏi hắn?"

Mộ Dung Duẫn Nhi oán hận nói: "Nhiều năm hắn giả ngây giả dại ở trước mặt ta như vậy, chẳng lẽ bây giờ còn muốn ta đi hỏi hắn hay sao? Bổn tiểu thư mới không thích đây."

Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ không xen mồm vào chuyện phu thê người khác, chẳng qua là cười hỏi: "Ở Lãnh phủ đã quen chưa?"

Mộ Dung Duẫn Nhi lập tức xụ mặt xuống, u oán nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Thế gian này cũng không có mấy người may mắn như Nhiệt Ba ngươi, hiện tại ta mới biết được vì sao Lãnh Hạo Vũ không thích Lãnh gia rồi. Đó quả thực không phải là nơi người bình thường có thể ở."

Nhắc tới nhà chồng, Mộ Dung Duẫn Nhi ôm một bụng oán khí, hiện tại thật vất vả có người có thể kể ra, tất nhiên sẽ không gạt Địch Lệ Nhiệt Ba. Liên tục kể lại chuyện về kinh mấy ngày nay.

Lãnh gia trong kinh thành coi như là thế gia đại tộc rất có danh vọng rồi, thế hệ này lại xuất hiện một Lãnh Kình Vũ, hai mươi sáu tuổi đã trở thành thống lĩnh Ngự Lâm quân kinh thành, có thể nói là tâm phúc trong tâm phúc của Hoàng đế, tất nhiên cả Lãnh gia gửi gắm niềm kỳ vọng rất lớn vào hắn.

So ra, Lãnh nhị công tử Lãnh Hạo Vũ nổi danh quần là áo lụa tự nhiên không được coi trọng. Nhưng cho đến khi thực sự gả vào Lãnh gia, Mộ Dung Duẫn Nhi mới hiểu được rốt cuộc nhị công tử Lãnh Hạo Vũ này không được coi trọng đến mức nào.

Ngay cả tôi tớ hơi có mặt mũi trong phủ cũng nghị luận lung tung về Lãnh Hạo Vũ, nếu không phải chủ nhà dung túng người phía dưới nào dám như thế.

Mộ Dung Duẫn Nhi trước giờ không phải là người có thể nén giận, tất nhiên không quen nhìn những người này, vài này như thế đã ầm ĩ bao nhiêu chuyện.

Nhưng mà dù đúng hay sai thì mẫu thân trên danh nghĩa của Lãnh Hạo Vũ, đương gia chủ mẫu của Lãnh gia chưa bao giờ có ý đứng về phía bọn họ. Mà việc Lãnh đại công tử vốn khiến Mộ Dung Duẫn Nhi sùng bái không thôi lại lạnh lùng coi rẻ, khinh thường không chăm nom đệ đệ cũng làm Mộ Dung Duẫn Nhi phải nén giận không ít.

Dù có hờ hững lơ là nữa thì nàng cũng đã nhìn ra, cả Lãnh phủ này căn bản không có đất dung thân cho Lãnh Hạo Vũ, nếu cứ sống trong hoàn cảnh như thế, không ai sẽ có tính tình tốt.

Nghe Mộ Dung Duẫn Nhi oán trách, Địch Lệ Nhiệt Ba tò mò cười nói: "Ta nhớ trước kia không phải ngươi có ấn tượng không xấu với Lãnh đại công tử sao?"

Vài lần gặp mặt không nhiều lắm, dường như lần nào Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không khỏi lôi Lãnh Kình Vũ ra so sánh với Lãnh Hạo Vũ. Địch Lệ Nhiệt Ba chưa từng tiếp xúc với Lãnh Kình Vũ, nhưng đã nghe nhiều về vị công tử mặt lạnh nổi tiếng kinh thành này.

Chỉ là Lãnh gia là tử trung của Hoàng đế, rõ ràng không phải trên cùng một con đường với Định vương phủ, nên không cần thiết phải đi giao thiệp.

Mộ Dung Duẫn Nhi vô lực gục trên ghế, đáng thương nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, "Không phải có câu thế này sao... Chỉ có thể trông xa không thể chơi gần. Trước kia thoạt nhìn từ xa xa thì cảm thấy không tệ, nếu có người khinh bỉ ngươi từ đầu đến chân ba bữa mỗi ngày. Ngay cả nhìn ngươi cũng như đang nhìn đồ bẩn thì ngươi cũng không chịu nổi."

Địch Lệ Nhiệt Ba hứng thú nhướn mày nói: "Lãnh Kình Vũ đối xử với Lãnh nhị công tử?"

Mộ Dung Duẫn Nhi nhún vai nói: "Trên thực tế trừ cha của Lãnh Hạo Vũ, cả nhà bọn họ đều đối với hắn như vậy. Địa phương quỷ quái kia ta thật sự không thể quý trọng nổi, đang tiếc... hiện tại dù thế nào ta cũng không thể một mình chạy về Mộ Dung phủ ở được. Nếu không bị người ngoài biết, không biết sẽ truyền ra lời đồn gì. Nhưng mà Lãnh Hạo Vũ nói với ta, đợi qua tân hôn thì nói với cha hắn, chúng ta mua một viện nhỏ ở bên ngoài rồi chuyển ra ngoài ở."

"Lãnh tướng quân sẽ đồng ý sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi.

Mọi người đều biết Lãnh gia vô cùng chú trọng danh tiếng gia phong, mặc dù trừ Lãnh Hạo Vũ - đứa con bất hiếu thường xuyên khiến Lãnh lão tướng quân giận dữ chết đi sống lại.

Ấn tượng sâu sắc Lãnh gia để lại cho người trong kinh thành đó là Lãnh lão tướng quân là người duy nhất trong số bao nhiêu quan to tôn quý cả kinh thành không có thị thiếp.

Hai đứa con trai đều do Lãnh phu nhân sinh ra. Nhưng cũng không ít người biết, thật ra Lãnh nhị công tử căn bản không phải con đẻ của Lãnh phu nhân.

Mẹ đẻ của Lãnh nhị công tử là nha đầu hồi môn bên cạnh Lãnh phu nhân, sinh ra Lãnh Hạo Vũ thì qua đời, cho nên Lãnh Hạo Vũ vừa sinh ra đã được nuôi dưỡng trên danh nghĩa của Lãnh phu nhân, coi như con trai trưởng của phủ Trấn quốc tướng quân.

Nhưng Lãnh phu nhân nuông chiều Lãnh nhị công tử mọi bề đã chiều ra một lãng tử quần là áo lượt đệ nhất kinh thành.

Mộ Dung Duẫn Nhi bĩu môi nói: "Lãnh Hạo Vũ nói không thành vấn đề hẳn là sẽ không vấn đề. Ta cũng không muốn mỗi sáng sớm đi thỉnh an để bị lôi kéo cùng nhau cảm thán Lãnh Hạo Vũ không có tiền đồ thế nào, khốn kiếp ra sao."

Những người đó thật coi Mộ Dung Duẫn Nhi nàng là người ngu à. Đừng nói bản thân Lãnh Hạo Vũ không như bọn họ nói, cho dù Lãnh Hạo Vũ thật là một tên ăn chơi đàn đúm quần áo lụa là, nàng đã gả rồi, chẳng lẽ còn không phân biệt được thân hay không thân?

Cùng lắm thì ném Lãnh Hạo Vũ vào trong quân để cha dạy dỗ một trận nên thân. Nàng không có hứng thú đi theo một đám nữ nhân vô công rồi nghề thảo luận trượng phu của mình hư hỏng thế nào.

Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi cười nói: "Ngươi có thể tin tưởng hắn thì tốt rồi, nếu Lãnh nhị công tử đúng như lời ngươi nói thì chứng tỏ hắn thật có thể giải quyết. Giữa phu thê quan trọng nhất là có thể tín nhiệm lẫn nhau."

Mộ Dung Duẫn Nhi mở trừng hai mắt, cười híp mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Tựa như ngươi và Định vương sao? Ha ha. . . Định vương xuất hiện trên chiến trường Vĩnh Lâm vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc còn cứu Vương phi. Khi ta ở Vĩnh Lâm đã nghe không ít người nói sinh động như thật đó, sợ rằng hiện tại đã truyền khắp toàn bộ Giang Nam rồi, khi ở thành Vĩnh Lâm, các tiểu thư đều cực kỳ ước ao được như Định Vương phi đấy."

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ liếc trắng nàng một cái.

Bên kia Mặc Lộc Hàm và Lãnh Hạo Vũ bàn chuyện xong, Lãnh Hạo Vũ liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ, dù có lưu luyến thì Mộ Dung Duẫn Nhi cũng hiểu hiện tại các nàng đều đã là người thành thân rồi, đặc biệt là Địch Lệ Nhiệt Ba lại càng bận rộn nên cũng không nán lại nữa, đứng dậy cùng Lãnh Hạo Vũ cùng nhau cáo từ.

Lãnh Hạo Vũ nhìn Mặc Lộc Hàm đứng bên cạnh, cười với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Vương phi, Hạo Vũ nghe nói bây giờ tân gia chủ của Hàn gia đang chuẩn bị chuyện làm ăn, nhưng không biết tại hạ có cơ hội chen một chân vào hay không?"

Địch Lệ Nhiệt Ba liếc Mặc Lộc Hàm một cái, mỉm cười nói: "Tin tức của Lãnh nhị công tử thật vô cùng linh thông."

Lãnh Hạo Vũ cũng không để ý, cười nói: "Người làm ăn mà tự nhiên có chút con đường làm ăn, để Vương phi chê cười rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba hào phóng cười nói: "Nếu Lãnh công tử có hứng thú sao không đi tìm Hàn công tử nói chuyện, ta chỉ là một chưởng quỹ phủ tay mặc kệ không biết gì cả."

Lãnh Hạo Vũ cười nói: "Tài hoa và ý nghĩ của Vương phi luôn khiến người ta kinh ngạc, nào có thể nói là không biết gì cả. Như thế, tại hạ tạ ơn Vương phi. Cáo từ."

"Không tiễn."

Mộ Dung Duẫn Nhi nhìn hai người lấy làm lạ, không rõ Lãnh Hạo Vũ muốn làm ăn gì, nếu là làm ăn cùng Hàn gia gì đó sao lại hỏi Lệ nhi. Nhưng mà ít nhất chứng minh Lãnh Hạo Vũ cũng dự định làm việc nghiêm chỉnh đi?

Tiễn Mộ Dung Duẫn Nhi và Lãnh Hạo Vũ, Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người lại nhìn Mặc Lộc Hàm có vẻ khó chịu, nhướn mày nói: "Làm sao? Lãnh Hạo Vũ nói chuyện gì không vui sao?"

Mặc Lộc Hàm đưa tay ôm nàng vào lòng, hừ nhẹ một tiếng nói: "Trừ chuyện bên Vĩnh Châu kia còn có thể có cái gì? Hai đồ ăn hại Liễu Tĩnh Vân và Quan Đĩnh, tay cầm mười mấy vạn đại quân thế mà bị Mặc Cảnh Lê chỉ với mười vạn người đè ép cho không hề có lực đánh trả."

Địch Lệ Nhiệt Ba nhướn mày, "Mười vạn người? Mặc Cảnh Lê chia quân?"

Mặc Lộc Hàm gật đầu nói: "Đúng thế, Mặc Cảnh Lê chiêu mộ hai mươi vạn đại quân từ Linh Châu, muốn chiếm lĩnh toàn bộ sông Vân Lan về phía nam. Vốn chẳng có gì... xem tin tức từ Vĩnh Châu, trong quân Mặc Cảnh Lê dường như xuất hiện một nhân vật rất giỏi. Mấy ngày trước giao chiến với Liễu Tĩnh Vân và Quan Đĩnh, hai tên ăn hại kia ba chiến thì ba bại, nếu không nhờ Mộ Dung tướng quân cứu viện đúng lúc, chỉ sợ thành Vĩnh Lâm thật bị hủy trong tay bọn họ rồi."

"Hoàng thượng quyết định không chịu để cho Mặc gia quân xuôi nam dẹp loạn, chàng có tức giận cũng vô dụng." Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên vỗ cánh tay hắn an ủi.

Mặc Lộc Hàm thở dài nặng nề, "Ta biết."

Dĩ nhiên hắn biết Mặc Cảnh Kỳ thà tặng cả vùng phía nam sông Vân Lan cho Mặc Cảnh Lê cũng tuyệt đối sẽ không để cho thế lực Định quốc vương phủ nhúng tay vào. Cho nên hiện tại biến thành tình hình chiến đấu phía nam liên tiếp chiến không thắng, hai tên vô dụng tay cầm hơn mười vạn đại quân nhưng không hề có chiến công.

Mà Định vương phủ từ thế hệ Mặc Lộc Hàm trở đi mong muốn có thể dẫn binh xuôi nam tới mức nào nhưng cũng chỉ có thể nhàn rỗi trong quân lo lắng suông.

"Liễu Tĩnh Vân chưa từng đánh giặc lại càng không cần phải nói tới thống lĩnh mười mấy vạn đại quân rồi, vị Quan Đĩnh kia cũng là tên vô dụng. Trấn quốc tướng quân giờ đây không khỏe nghỉ ngơi ở nhà, Hoa lão quốc công tuổi tác đã cao hơn nữa cũng không được Hoàng thượng tín nhiệm. Tướng lĩnh dưới trướng Định vương phủ thì càng không cần phải nói rồi, sợ rằng Mặc Cảnh Lê chiếm cả phía nam thì Hoàng thượng cũng sẽ không để bọn họ ra chiến trường." Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng suy tư.

Mặc Lộc Hàm trầm giọng nói: "Có Mộ Dung tướng quân chăm nom, chỉ cần tên vô dụng Quan Đĩnh kia đừng tự cho mình là thông minh thì thế nào cũng có thể chống đỡ được mấy tháng. Nhưng... một khi Mặc Cảnh Lê thực sự chiếm cứ phía nam, quay lại đối phó với hắn thì cũng là lúc hắn chết."

Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Với tốc độ của Mặc Cảnh Lê, thật cho đến lúc đó, chàng hẳn còn đang ở Bắc Nhung đi?"

Mặc Lộc Hàm lắc đầu, hơi tức giận hừ một tiếng nói: "Quên đi, bọn họ thích giày vò thì cứ để bọn họ giày vò đi. Hiện tại Bổn vương không có thời gian để ý tới bọn họ, Mặc Cảnh Kỳ có chút việc cũng đỡ suốt ngày nhìn chằm chằm Định vương phủ."

Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ cười nói: "Chỉ sợ cho dù có nhiều chuyện hơn nữa, hắn cũng sẽ không quên Định quốc vương phủ."

"Nếu hắn thích nhìn chằm chằm Định vương phủ không tha, Bổn vương sẽ cho hắn nhìn đủ. Nhiệt Ba, chúng ta đi ra ngoài đi." Một tay vòng quanh vòng eo mảnh khảnh của Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Lộc Hàm thấp giọng cười nói xoay người đưa người ra ngoài.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghi ngờ nhìn trời bên ngoài, "Trời sắp tối rồi chàng đi đâu?"

Mặc Lộc Hàm cười nói: "Đi rồi nàng sẽ biết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro