Chương 65: Nữ công
Sứ quán Tây Lăng
Phái người tiễn đưa Lăng Vân công chúa về phòng, Lôi Đằng Phong mới xoay người trở lại trong phòng của mình.
Vừa mới đóng cửa phòng, ánh mắt Lôi Đằng Phong tối sầm lại như đao mũi nhọn bắn về nơi nào đó phía trong phòng. Trong phòng hoàn toàn tối thui bởi vì không có đốt đèn mà lộ ra vẻ âm u hết sức khó lường, một bóng ảnh yểu điệu màu đen ngồi bên cạnh cái bàn tròn đàn mộc thượng hạng.
Ánh mắt của Lôi Đằng Phong trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nữ tử áo đen nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Nữ tử áo đen nghiêng mặt qua, ánh sáng mờ mờ vẫn tưởng lộ ra một đôi mắt sáng động lòng người. Chỉ là trong đôi mắt vốn xinh đẹp như nước lại rõ ràng mang theo lửa giận.
"Tại sao ngươi muốn phá hỏng chuyện của ta?"
Lôi Đằng Phong hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nói: "Làm hỏng chuyện của ngươi? Bổn thế tử làm hỏng chuyện gì của ngươi?"
"Chuyện của Lăng Vân!" Nữ tử áo đen cắn răng nói, "Nếu không phải ngươi cứ cản trở thì làm sao Lăng Vân sẽ đến Lê Vương phủ?"
Lôi Đằng Phong có chút không tập chung buông lỏng thân thể, vừa đi tới cái ghế ngồi xuống nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói, nếu không phải ngươi suốt ngày cùng Lăng Vân nói chuyện tào lao thì làm sao Lăng Vân sẽ gả cho Lê Vương?"
Kế hoạch bọn họ sớm định ra cũng không phải là gả một công chúa cho một Vương gia không có đầu óc, đáng tiếc bị Lăng Vân náo loạn như thế thì kiểu gì hoàng đế cũng không muốn nàng.
Nữ tử áo đen hừ nhẹ một tiếng nói: " Nếu Lăng Vân nhập Định Vương Phủ chẳng phải tốt hơn sao?"
"Đừng có nằm mơ, Lăng Vân bị ngươi lừa dối u mê, chẳng lẽ cả chính ngươi cũng vậy?" Lôi Đằng Phong khinh thường nói: "Ngươi cho rằng Mặc Lộc Hàm là người tâm từ thủ nhuyễn? Lăng Vân vào Định Vương phủ không quá một tháng thì chúng ta phải thay nàng nhặt xác. Cho dù may mắn không chết, ngươi cho rằng bằng đầu óc của Lăng Vân nàng sẽ không bị Mặc Lộc Hàm lừa gạt quay đầu phản chiến?"
Hình như bị giọng nói đùa cợt của Lôi Đằng Phong chọc giận, nữ tử cả giận nói: "Ta đây làm còn không phải là vì giúp ngươi sao!"
Lôi Đằng Phong chê cười, thần sắc trên mặt viết rõ ràng là không tin, "Giúp ta? Giúp ta sao ngươi lại không để cho Nhu Vân đến? Ngươi không phải là chắc chắn rằng tính tình kia của Lăng Vân thì chắc Mặc Lộc Hàm không thể nào yêu nàng ta? Đáng tiếc a. . . Bản thế tử cảm thấy Mặc Lộc Hàm rất có thể sẽ yêu Địch Lệ Nhiệt Ba."
"Không thể nào!" Nữ tử tức giận kêu, rất nhanh liền phát hiện thất thố của mình, nữ tử áo đen trì hoãn lại khẩu khí, thay đổi ngữ khí vững vàng nhẹ nhõm cười nói: "Ngươi đừng nghĩ gạt ta, Mặc Lộc Hàm mắt cao hơn đầu làm sao sẽ coi trọng Địch Lệ Nhiệt Ba một nữ tử tồi tệ như vậy."
"Tồi tệ sao. . . . . ." Lôi Đằng Phong trầm ngâm nói, không đếm xỉa tới liếc mắt qua nữ tử áo đen một cái mới nói "Mặc Lộc Hàm mắt cao hơn đầu? Cũng có thể a."
"Đủ rồi, ta không phải là tới cãi nhau với ngươi."
Lôi Đằng Phong lười biếng nhìn nàng nói: "Như vậy ngươi có thể nói thẳng ngươi lúc này tới trong phòng ta có chuyện gì."
"Ta muốn ở lại Đại Sở một thời gian ngắn." Nữ tử áo đen nói.
"Có thể, sau này đừng trở về Tây Lăng là được." Lôi Đằng Phong phất tay một cái, không thèm để ý chút nào, ý bảo nàng có thể đi ra ngoài.
"Ngươi!" Nữ tử áo đen căm tức nhìn hắn, hồi lâu nói không ra lời một câu.
Lôi Đằng Phong cười nói: "Ngươi cho rằng ta không biết ngươi muốn ở lại Đông Sở làm gì? Nữ nhân có thể lòng tham đến trình độ loại người như ngươi thật đúng là không thấy nhiều. Nhưng ngươi tốt nhất cẩn thận một chút, đừng kết quả là cái gì đều không chiếm được."
Dưới khăn che mặt nữ tử áo đen oán hận cắn môi son, "Lôi Đằng Phong, ngươi không châm chọc khiêu khích ta liền không thoải mái sao?"
Lôi Đằng Phong hừ một tiếng, nhìn cô gái đối diện trong ánh mắt lạnh như băng mơ hồ lộ ra một cỗ hận ý. "Ngươi không tới dụ dỗ nam nhân liền sống không nổi sao? Đừng si tâm vọng tưởng nữa, Mặc Lộc Hàm sẽ không cần ngươi." Lôi Đằng Phong nhìn nàng, đột nhiên trên mặt nhiều hơn một nụ cười ác ý. "Biết bức tranh ngươi làm cho người ta kia đưa đi đâu không?"
Nữ tử áo đen cảnh giác theo dõi hắn, Lôi Đằng Phong thú vị đánh giá nàng, nhìn nàng khi ở dưới ánh mắt hắn dần dần trở nên bối rối, mới cười nói: "Ngày đó đã bị Mặc Lộc Hàm đưa đi cho Tô Triết rồi. Tô Kiều Hân lớn lên có quốc sắc thiên hương như thế nào đi nữa, đối với Mặc Lộc Hàm mà nói cũng chỉ là một người chết mà thôi. Ngươi cho rằng ngươi có thể làm cái gì? Chúng ta có muốn đánh cuộc một lần hay không? Ta cảm thấy được Mặc Lộc Hàm nhất định sẽ yêu Địch Lệ Nhiệt Ba."
Nếu như có thể lửa giận trong mắt của nữ tử áo đen cơ hồ muốn thiêu đốt Lôi Đằng Phong thành tro tàn, lần này nàng dùng thời gian dài hơn mới dẹp được tức giận, hướng về phía Lôi Đằng Phong thản nhiên cười nói: "Như vậy còn ngươi? Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng quốc, tại sao cảm thấy hứng thú với Địch Lệ Nhiệt Ba như vậy?"
Ánh mắt Lôi Đằng Phong chợt lóe, rất nhanh cười nói: "Bởi vì nàng ấy là nữ nhân của Mặc Lộc Hàm , từ một phương diện này mà nói, hiển nhiên giá trị của nàng ta cao hơn ngươi nhiều lắm."
Đôi mắt của nữ tử áo đen chuyển động, nhẹ giọng cười duyên nói: "Như vậy. . . Ngươi sẽ muốn lấy được nữ nhân của Mặc Lộc Hàm sao? Ha ha. . . Ngẫm lại xem, nếu để cho khắp thiên hạ mọi người biết thê tử của Mặc Lộc Hàm đi theo nam nhân khác chạy mất, là chuyện thú vị cỡ nào a."
Lôi Đằng Phong mày kiếm vừa nhíu, chán ghét nhìn chằm chằm nữ tử áo đen nói: "Mặc Lộc Hàm gặp ngươi chỉ sợ là chuyện xui xẻo nhất đời này của hắn. Muốn đánh bại Mặc Lộc Hàm thì bổn thế tử sẽ quang minh chính đại đánh bại hắn, không cần phải dùng phương pháp như vậy."
"Ha ha, làm sao sẽ đây? Gặp phải ta hẳn là chuyện hạnh phúc nhất cả đời này của hắn mới đúng. Dĩ nhiên ta cũng cho là như thế ." Nữ tử áo đen nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, trong mắt xinh đẹp như nước nổi lên vài tia hoài niệm thích thú. "Còn có, Mặc Lộc Hàm đã phế đi. Đời này cũng sẽ không lên chiến trường. Từ phương diện khác mà nói, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thua. Ngươi lại còn ảo tưởng có thể quang minh chính đại đánh bại hắn? Định Quốc vương phủ là thần thoại trăm năm không bại a. . . . . ."
"Đủ rồi, cút ngay đi. Ba ngày sau lên đường trở về Tây Lăng, ngươi cũng có thể thử tự mình ở lại Đông Sở xem. Theo ta biết Hàn Minh Nguyệt đã trở về Giang Nam rồi, ngươi không ngại xem Mặc Lộc Hàm có thể hạ thủ lưu tình với ngươi nữa hay không." Lôi Đằng Phong giận tái mặt lạnh lùng nói.
Nữ tử áo đen đứng lên, hai tròng mắt ủy khuất nhìn của hắn, "Ta biết tại sao ngươi lại đối với ta như vậy, ngươi đang ghen có đúng hay không? Hay là ngươi cảm thấy ta mang cái khăn che mặt này. . . . . ." Đang khi nói chuyện, cô gái giơ tay lên muốn kéo cái khăn che mặt trước mặt xuống.
Lôi Đằng Phong đột nhiên nhấc lên một chén trà trên bàn ném qua. "Cút ngay đi!"
"Ngươi. . . Hừ!" Bị hắn giận dữ mắng mỏ vô lễ như thế, nữ tử áo đen buông tay xuống trợn mắt nhìn nam nhân trong ghế một cái phẩy tay áo bỏ đi.
Địch Lệ Nhiệt Ba trở lại Định Vương Phủ, Mặc Lộc Hàm đang ở trong phòng đọc sách.
Nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng nói: "Trở lại? Địch lão phu nhân có chuyện gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba khoát khoát tay, không thú vị nói: "Lúc này có thể có chuyện gì? Tứ muội đi về nhà khóc lóc, tổ mẫu muốn ta trở về khuyên mấy câu. Muội ấy xưa nay vẫn bất thường, nơi nào nghe lọt lời của ta? Lúc ở trên đường gặp được vị Thế tử và Lăng Vân công chúa Tây Lăng quốc kia."
Mặc Lộc Hàm nhìn nàng nhíu mày, Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một chút cái đề tài này cũng không còn cái gì tốt nói chuyện, xoay người đi vào đổi lại quần áo nhẹ nhàng hơn.
Lúc đi ra thấy Mặc Lộc Hàm vẫn ngồi ở trong phòng cúi đầu đọc sách, liền gọi Thanh Hà mấy cầm chút ít vải màu sắc trắng trong thuần khiết đi ra ngoài.
Thanh Sương cũng là một người cơ trí , Địch Lệ Nhiệt Ba phân phó cũng chưa được bao lâu còn không có ngồi xuống cũng đã cười dài đưa vải tới.
Cũng là các màu trắng bạc, xanh nhạt, vàng nhạt ... màu sắc đơn giản. Hơn nữa săn sóc đưa lên các loại dụng cụ, Địch Lệ Nhiệt Ba cầm vải nhìn về nam nhân phía đối diện một chút, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng đều nhăn đến cùng một chỗ.
Mặc Lộc Hàm có chút kỳ quái ngẩng đầu nhìn nàng bộ dáng quấn quýt, cười nhạt nói: "Sao vậy? Trong phủ làm quần áo không hài lòng? Nghe nói kinh thành có hai nhà thêu phường đồ cũng không tệ lắm, quay đầu lại để cho bọn họ đưa một chút sang đây nhìn xem là được. Không cần làm khó như vậy."
Địch Lệ Nhiệt Ba im lặng, nếu ta từ bên ngoài mua quần áo tới tặng ngươi, Lâm ma ma và vú nuôi còn không nói chết ta? Nhìn nhìn lại quần áo trên người mình, nàng có bắt bẻ như vậy sao?
Cắn răng, Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Lấy quần áo cũ trước kia của ngươi cho ta mượn một chút."
Mặc Lộc Hàm nhướn mày, có chút nghi hoặc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba đang cố gắng giữ vững mặt bộ dáng không chút thay đổi.
Ánh mắt từ từ dời đến trên vải vóc trên bàn, ánh mắt hơi động một chút nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Bên trong, tự mình đi lấy."
Kể từ khi hắn bị đưa đến trong viện này dưỡng thương, Mặc tổng quản tựu phân phó người đem quần áo vốn là ở trong phòng của hắn toàn bộ đem đến bên này.
Nhưng thê tử mới cưới của hắn tựa hồ có thói quen tốt tuyệt đối không tùy tiện động vào đồ vật của người khác, cho dù người khác này chính là trượng phu của nàng. Cho nên đồ đạc của bọn họ mặc dù đặt ở cùng nhau, trên thực tế quả thật là để cả đó, ai cũng không động vào của ai .
Địch Lệ Nhiệt Ba hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy đi vào trong phòng đi chưa tới mấy bước lại đột nhiên dừng lại. Quay người lại cầm lấy châm tuyến đặt ở trong mấy hộp nhỏ nhẹ nhàng đi vào.
Mặc Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào vải vóc thanh lịch trên bàn xuất thần một lúc, đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười. Vốn là đáy mắt hơi có chút trong trẻo lạnh lùng cũng nhiều một chút chân thật ấm áp.
Một chuyện hoặc là không làm, muốn sẽ phải nhanh chóng tốt nhất. Cho nên cuộc sống hàng ngày của Địch Lệ Nhiệt Ba mỗi ngày lại dốc lòng làm thêm hạng mục nữ công này.
Đối với lần này hai vị ma ma cảm thấy vui mừng sâu sắc, nhìn tiểu thư nhà mình kể từ khi xuất giá sau ngày đều múa đao chơi kiếm khiến trong lòng hai vị ma ma đã sớm gấp đến không được.
Mặc dù Vương gia không có nói gì, nhưng là một Vương phi tốt suốt ngày làm bạn với đao kiếm thì thành cái bộ dáng gì, Từ gia trừ Tam gia ra thì mấy trăm năm không có xuất hiện một vũ phu.
Nhất định là Tam gia dạy hư tiểu thư! Hai vị ma ma không biết chân tướng ở trong lòng yên lặng oán giận Từ Thanh Phong sắp nhập ngũ.
Lần đầu tiên Vương phi nhà mình làm quần áo vì Vương gia, điều này làm cho từ ma ma cho tới bọn nha đầu bên cạnh đều hết sức chú ý.
Đợi đến lúc bắt đầu rồi Địch Lệ Nhiệt Ba mới phát hiện một chuyện làm cho người ta rất buồn bực, nàng căn bản là chưa từng làm quần áo cho nam nhân mặc.
Lúc mẹ nàng còn sống thì vẫn chưa đến tuổi phải học cắt quần áo, sau khi mẹ nàng qua đời thứ nhất không có ai dạy, thứ hai là không cần, dĩ nhiên cũng làm cho nàng đem chuyện này quên mất.
Cuối cùng cũng chỉ đành chịu để cho Lâm ma ma bắt tay dạy nàng cắt quần áo như thế nào.
Cắt xong quần áo, bọn nha đầu liền vây quanh Địch Lệ Nhiệt Ba thảo luận xem nên dùng bản vẽ nào, nên dùng chỉ thêu màu gì, nên phối hợp với túi tiền kiểu gì. Rồi tranh cãi ầm ĩ không ngừng.
Chỉ có Mặc Lộc Hàm không biết chuyện gì xảy ra, bây giờ nhìn địa điểm từ thư phòng chuyển sang phòng của nàng.
Mặc dù là bên ngoài , nhưng bị bọn nha đầu vây quanh ở trong phòng Địch Lệ Nhiệt Ba luôn là cảm thấy Mặc Lộc Hàm nhất định có thể nghe được bọn họ đang nói nhỏ cái gì, không khỏi vừa tức vừa giận hận không được mấy bàn tay đánh mấy nha đầu lắm mồm này ngất đi.
"Vương Phi. . . . . ."
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba cầm lấy hoa văn dạng mây chuẩn bị phối chỉ, Thanh Sương không đồng ý kêu lên, bộ dáng kia là hận không được tiến lên lấy kiểu hoa văn trong tay nàng hủy thi diệt tích.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhướng mày nhìn nàng, Thanh Sương nói: "Vương Phi, người đây là tặng người a. Hoa văn quá bình thường làm sao người có thể dùng?"
Gân xanh trên trán của Địch Lệ Nhiệt Ba trực tiếp giật giật, làm bộ quần áo thôi mà nha đầu này có thể có ý kiến quá nhiều hay không?
Thanh Sương mới không để ý tới thần sắc bất mãn của Địch Lệ Nhiệt Ba, thật nhanh thả một chồng hình vẽ hoa văn vào trước mặt Địch Lệ Nhiệt Ba, có các loại hoa văn rồng, hoa văn chim ưng, hoa văn hổ, còn có các loại hoa văn hoa cỏ phức tạp, kiểu hoa văn cát tường vân vân.
Thanh Sương nhìn một chút thấy sắc mặt Địch Lệ Nhiệt Ba tối tăm, vội vàng lấy lòng lấy một tờ ở bên trong ra nhỏ giọng nói: "Thanh Sương giúp Vương Phi đã hỏi rồi, Vương gia thích bản này."
Trừng mắt nhìn hình vẽ Hùng ưng bay vút lên trời cao trước mắt, hận không được đâm Thanh Sương một châm.
Thanh Sương nhìn thần sắc bất thiện của tiểu thư nhà mình, vội vàng đưa lên vẻ mặt cầu xin tha thứ nhanh như chớp chạy ra đi. Địch Lệ Nhiệt Ba kinh ngạc nhìn bản vẽ trên bàn xuất thần một lát đột nhiên thở dài, cầm qua để ở một bên giỏ vải thêu bắt đầu phối chỉ.
Thanh Hà ở một bên hầu hạ nói: "Thanh Sương nha đầu này quả thật nghịch ngợm, nhưng nàng ấy cũng là vì Vương Phi suy nghĩ, Vương Phi đừng tức giận nàng ta nhé."
Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng đầu nhìn nàng một cái, bất đắc dĩ nói: "Nha đầu này bình thường bị làm hư rồi, cả ngày hồ nháo."
Thanh Ngọc mím môi cười trộm nói: "Thanh Sương quả thật là vô cùng có tinh thần, không bằng Vương Phi cũng phạt nàng đi làm việc thêu đi."
Thanh Hà che miệng cười trộm, nói: "Thanh Ngọc này! Phạt quá độc rồi, nhưng Vương Phi có thể bớt giận thì Thanh Sương cũng vui vẻ chịu phạt ."
Tính tình Thanh Sương nhanh nhẹn, luôn luôn không...bình tĩnh nhất đúng là thêu thùa may vá rồi. Bình thường muốn nàng thêu xong một cái khăn tay đều giống như muốn lấy mạng của nàng.
Địch Lệ Nhiệt Ba chớp mắt một cái, trên mặt nhiều thêm mấy phần nụ cười nói: "Rất tốt, đi nói cho Thanh Sương thêu một bộ Hàn Mai chúc thọ cho ta, trong vòng nửa tháng nhất định phải thêu xong. Nếu không. . . để xem xử lý nàng như thế nào."
Đám người Thanh Loan mở to hai mắt mỉm cười ứng, trong lòng len lén vì Thanh Sương mặc niệm. Biết rõ Vương Phi xấu hổ, ngươi lại còn muốn chạy đi hỏi Vương gia, đây không phải là tự mình đưa tới cửa để cho Vương Phi phạt sao?
"Nhiệt Ba muốn thêu cái gì?" Giọng nói trong sáng của Mặc Lộc Hàm từ bên ngoài truyền vào.
Mọi người vội vàng xoay người hành lễ. "Vương gia."
Mặc Lộc Hàm nhìn ba nha đầu ý cười đầy mặt một cái nói: "Đi xuống đi."
Ba người vái chào xong liền khom người cáo lui, để lại không gian cho Vương gia và Vương Phi.
Thấy Mặc Lộc Hàm tới đây, Địch Lệ Nhiệt Ba có chút quẫn bách nhìn đồ ở trong tay một chút, nói: "Vương gia đã rảnh rỗi đến như vậy sao? Cả ngày ở trong phòng xoay quanh."
Mặc Lộc Hàm mỉm cười nói: "Cũng không phải thượng triều, cũng không có chuyện gì phải xử lý, tự nhiên là rất rảnh rỗi. Nhiệt Ba hai ngày này cũng bề bộn nhiều việc."
Địch Lệ Nhiệt Ba tức giận trắng mặt nhìn hắn một cái, hắn không thấy được nàng đang bận cái gì sao?
Xe lăn ngừng ở bên cạnh Địch Lệ Nhiệt Ba, Mặc Lộc Hàm nhẹ giọng cười nói: "Nhiệt Ba không cần thẹn thùng, cho dù nàng thêu không tốt thì Bổn vương cũng sẽ không chê cười nàng."
Rất tốt! Địch Lệ Nhiệt Ba oán hận ở trên quần áo đâm một châm. Dám nói nàng thêu không tốt, kỹ thuật thêu của nàng ngay cả mợ hai cũng khen ngợi có thêm.
Nhìn Mặc Lộc Hàm bên cạnh, Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo nụ cười giả dối nói. " Ta thêu không tốt làm dơ bẩn ánh mắt của Vương gia. Hay là gọi người của châm tuyến phòng đi, ta cũng đỡ phải phí tâm."
Mặc Lộc Hàm bất đắc dĩ cười làm lành, "Ý tứ của bổn vương là bất kể Nhiệt Ba thêu thành hình dáng ra sao thì ở trong mắt của Bổn vương cũng là tốt nhất."
Địch Lệ Nhiệt Ba hừ nhẹ một tiếng mặc kệ hắn, xoay người sang chỗ khác cúi đầu làm việc. Mặc Lộc Hàm an tĩnh ngồi ở bên, lẳng lặng nhìn thần sắc dần dần chăm chú của Địch Lệ Nhiệt Ba, bờ môi nhấc lên một nụ cười ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro