Chương 76: Suy tính của Thái hậu
"Nhanh có ai không! Lê Vương rơi xuống nước rồi!"
Vốn là tiếng đàn sáo vui vẻ khoan thai của giai nhân trên hồ bỗng nhiên có một tiếng thét thê lương truyền đến.
Ở cách đó không xa đám người trên thuyền hoa trợn mắt há mồm nhìn thấy một bóng người cao lớn từ một chiếc thuyền hoa mỹ rộng lớn ngã xuống, sau đó lao thẳng xuống mặt hồ và rơi vào trong nước.
Đợi đến lúc mọi người kịp phản ứng với nội dung tiếng thét vừa rồi đều giật nảy mình, Lê Vương rơi xuống nước rồi, những người từng có quan hệ với Lê Vương tìm vị trí xem cuộc vui, cùng Lê Vương có giao tình thì tranh thủ phân phó hạ nhân nhảy xuống cứu người.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, người ngoài khoang thuyền tự nhiên cũng nghe được. Mộ Dung Duẫn Nhi và Lãnh Hạo Vũ đều chạy vào trước một bước tiến vào.
"A Lệ, A Lệ, ngươi không sao chứ?" Mộ Dung Duẫn Nhi lôi kéo A Lệ, vẻ mặt khẩn trương đánh giá một phen, xác định Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không có chuyện gì mới thả lỏng một hơi có chút bất mãn nói: "Lê Vương này là có chuyện gì xảy ra vậy? A Lệ, có phải hắn bắt nạt ngươi không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba mang theo một chút sợ hãi, mỉm cười nói: "Ta không sao...Là Lê Vương. Hắn...không biết vì sao lại rớt xuống hồ rồi."
"Vương gia?!" Địch Oánh và Tê Hà công chúa kinh hãi, vội vàng lao về phía cửa sổ nhìn.
Trong hồ đã có không ít hạ nhân xuống cứu người rồi, nhưng mà còn chưa thấy bóng dáng Mặc Cảnh Lê đâu.
Địch Oánh lo lắng nói: "Sao Vương gia lại rơi xuống hồ vậy? Ngài...ngài ấy không biết bơi. Tam tỷ...."
Lần này Địch Oánh lại không có hoài nghi Địch Lệ Nhiệt Ba, dù sao trong suy nghĩ của Địch Oánh thì Mặc Cảnh Lê là một đại nam nhân văn võ song toàn, dù thế nào cũng không có khả năng cứ như vậy yên lặng bị Địch Lệ Nhiệt Ba ném xuống nước đâu.
Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không quan tâm ở vào lúc này an ủi muội muội chịu đủ kinh hãi. "Không có chuyện gì nữa, có nhiều người như vậy xuống cứu Lê Vương rồi. Chắc chắn sẽ không sao đâu."
Địch Oánh cắn răng nước mắt long lanh nhìn chằm chằm vào người trong hồ nước, cũng bất chấp cùng Địch Lệ Nhiệt Ba nói gì rồi.
Ngược lại Tê Hà công chúa nhìn nhìn mọi người trong khoang thuyền, quay người muốn chạy ra ngoài.
Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên nói: "Cô nương, ngươi đi đâu vậy?"
"Bổn...Ta đi cứu Vương gia, ngươi quản làm gì!" Đương nhiên Tê Hà công chúa biết rõ Địch Lệ Nhiệt Ba nhận ra mình rồi.
Nhớ tới Địch Lệ Nhiệt Ba thấy bộ dạng bản thân chật vật như vậy, Tê Hà công chúa nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba càng không thoải mái, càng không muốn đứng cùng nàng ở trong khoang thuyền.
Địch Lệ Nhiệt Ba kéo Địch Oánh qua nói: "Tứ muội, mang theo vị cô nương này trở về thuyền của mọi người đi. Nếu vị cô nương này là người của Lê Vương, muội làm Lê Vương Phi phải chiếu cố khách nhân cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Thế nhưng mà..." Địch Oánh do dự, nàng ghét Tê Hà công chúa, hơn nữa bây giờ Lê Vương sống chết chưa rõ nàng sao có tâm tư quản những thứ này?
"Được rồi, đừng quên thân phận của muội." Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói, "Lê Vương không có việc gì đâu, muội đừng tự mình rối loạn tay chân trước."
Sau khi khích lệ Địch Oánh xong, Địch Lệ Nhiệt Ba mới cười cười với ba người mới xông vào, nhàn nhã ngồi xuống nhìn mấy người đang vớt người.
Một lát sau cuối cùng Lê Vương cũng được người cứu ra mặt nước, dưới ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ có thể nhìn thấy rõ ràng trên gương mặt Mặc Cảnh Lê bình thường luôn lạnh lùng trên trán có một vết bầm tím lớn, đại khái là ở trong nước lâu rồi, trái lại chiếc mũi lại không nhìn ra có gì khác thường.
Mọi người ba chân bốn cẳng đưa người lên thuyền Lê Vương cách đó không xa, nhóm người xem náo nhiệt cũng dần dần quây về phía đó ngược lại bên này của Địch Lệ Nhiệt Ba thanh tịnh không ít.
Lãnh Hạo Vũ như có điều suy nghĩ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nhàn nhã mà dựa vào cửa sổ, nói: "Vương phi tuyệt không lo lắng sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Lo lắng cái gì? Lãnh công tử yên tâm đi, Lê Vương phúc lớn mạng lớn sẽ không có việc gì đâu. Vừa rồi Lãnh công tử cũng nhìn thấy, không phải vẫn còn sống sao?"
Mộ Dung Duẫn Nhi nâng cằm, hiếu kỳ mà nói: "Đang êm đẹp sao Lê Vương lại té ngã vào trong hồ vậy?"
Thời kỳ hoàng kim du hồ hàng năm đúng là sẽ có một hai người ngã vào trong hồ, nhưng mà bình thường đều là trẻ con không hiểu chuyện hoặc là thiên kim tiểu thư thân thể yếu đuối. Lê Vương là một nam nhân từ nhỏ đã luyện võ làm sao lại rơi vào trong hồ.
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm mặt đáp: "Người có lúc phạm sai lầm, Lê Vương.....Bỗng nhiên đứng lên đại khái là do thuyền không ổn định nên ngã nhào xuống thôi."
Thuyền có lúc không ổn định sao? Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn luôn đứng ở bên ngoài trong lòng có nghi ngờ, "Có lẽ khinh công của hắn không tệ đâu."
"Lê Vương sợ nước, đại khái nhất thời quên mất."
Địch Lệ Nhiệt Ba mặt không đổi sắc đáp lại, khinh công không phải là vạn năng đâu, đặc biệt là dưới chân bỗng nhiên chết lặng. Trừ phi hắn có bản sự hoàn toàn không cần dùng chân cũng có thể bay lên.
Nhưng mà... lần sau muốn chỉnh Mặc Cảnh Lê cũng không dễ dàng như vậy rồi. Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba tự nghĩ sau này gặp lại Mặc Cảnh Lê phải cẩn thận hơn rồi.
Hoa Dĩnh không có hứng thú với việc vì sao Mặc Cảnh lê ngã xuống, có chút sầu lo mà nói: "Lệ nhi, Lê Vương gặp chuyện không may ở trên thuyền của ngươi, bên phía Thái Hậu và Hiền Chiêu Thái phi..."
Địch Lệ Nhiệt Ba vô tội chớp mắt mấy cái. "Trên thuyền ngẫu nhiên không ổn định là chuyện thường xuyên, Lê Vương tự mình uống rượu có chút không đứng vững cũng muốn ta phụ trách sao? Được rồi...không có đóng kỹ cửa sổ hình như là lỗi của ta."
Ánh mắt Lãnh Hạo Vũ quét mắt nhìn đến hai cánh cửa sổ mở ra trên khoang thuyền, lại cười nói: "Mặc dù mới vào đầu hạ nhưng trên mặt hồ vẫn còn nóng, Vương phi cũng quên đóng kỹ cửa sổ chắc hẳn mọi người có thể hiểu được đấy."
"Đa tạ Lãnh nhị công tử thông cảm." Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói.
Hoa Dĩnh lắc đầu nói: "Lệ nhi, chúng ta dĩ nhiên không có gì. Nhưng mà gần đây Lê Vương kia cùng Định Vương bất hòa cũng đã từng có quan hệ với ngươi. Không có việc gì cũng có thể tìm ra việc, ngươi vẫn coi chừng một chút nhé."
Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Cảm ơn ngươi Dĩnh nhi, ta sẽ chú ý."
Nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự có ý nói cho tất cả mội người biết hắn bị một nữ nhân đánh...nàng cũng sẽ không để ý lý luận với hắn một phen ra trò đấy. Không có cân nhắc chu toàn thì nàng cũng sẽ không tùy tiện ra tay đâu.
Nhớ tới vừa rồi gương mặt trương lên của Mặc Cảnh Lê, bỗng nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy nắm đấm còn có chút ngứa, trong lòng âm thầm hối hận không có đánh thêm mấy đấm.
Phủ Lê Vương.
Mặc Cảnh Lê bị tiếng khóc nức nở đánh thức, vốn toàn thân khó chịu không nói nên lời, khi đó tiếng khóc lại vang lên càng làm cho đầu óc hắn như bị oanh tạc khó chịu.
"Câm...Câm miệng!"
"Vương gia...cuối cùng chàng cũng tỉnh..." Địch Oánh kinh hỉ nói lên.
Một bên là Tê Hà công chúa cũng vội vàng lách vào. "Cảnh Lê ca ca, huynh thế nào rồi? Có còn chỗ nào không thoải mái không?"
Mặc Cảnh Lê nhắm mắt lại, rốt cục nhớ tới mình đã xảy ra chuyện gì. Một hơi nghẹn ở lồng ngực không phát ra được thành một trận ho khan mãnh liệt, Địch Oánh vội vàng đỡ lấy Mặc Cảnh Lê thay hắn thuận khí.
"Vương gia, chàng đỡ hơn chút nào chưa?"
Nhìn dung nhan dịu dàng nước mắt rưng rưng của Địch Oánh, lại nhớ tới gương mặt lãnh đạm không gợn sóng nữ nhân đáng giận kia, Mặc Cảnh Lê có chút phiền muộn.
"Đừng khóc, bổn vương còn chưa có chết đâu. Địch Lệ Nhiệt Ba đâu?"
Tê Hà công chúa hừ nhẹ một tiếng nói: "Cảnh Lê ca ca, huynh đang nói cái gì vậy, dĩ nhiên Địch Lệ Nhiệt Ba đã trở về Định Vương phủ của nàng ta rồi. Huynh ở trên thuyền của nàng ta xảy ra chuyện, nàng ngay liếc mắt một cái cũng không có. Thật là không có lễ phép!"
Địch Oánh trừng mắt nhìn Tê Hà công chúa. "Dù thế nào tam tỷ cũng lễ phép hơn người khác nhiều lắm. Nam nữ phân biệt, Vương gia vẫn ở trên giường bệnh tam tỷ đến thăm thế nào?"
Địch Oánh cũng không ngốc, Tê Hà công chúa tiến vào phủ Lê Vương ngay cả phụ thân mình cũng không ngăn cản được. Tuy Địch Lệ Nhiệt Ba từ nhỏ không thân với mình nhưng mà cũng có thù với Tê Hà công chúa, so với Tê Hà công chúa nhất định sẽ đứng về phía muội muội là nàng đấy.
Nhớ hôm nay Địch Lệ Nhiệt Ba nhắc nhở nàng trông coi Tê Hà công chúa đừng để cho nàng chạy loạn ra ngoài, sau khi trở về gần đây Thái phi luôn chĩa mũi nhọn bới móc thiếu sót về phía mình cũng phá lệ chỉ nói nàng hai câu, Địch Oánh cảm thấy đôi khi nghe Tam tỷ cũng rất đúng.
Dù sao Nhị tỷ có lợi hại thông minh đi nữa thì cũng ở trong cung, không giúp được mình. Tổ mẫu nói đúng, tỷ muội các nàng xuất giá về sau nên ủng hộ lẫn nhau.
"Ngươi!"
Tê Hà công chúa giận dữ, sự việc kia nhất định khiến cho nàng không thể ngẩng đầu lên trong đám quý phụ ở kinh thành. Thậm chí ngay cả thân phận công chúa Nam Chiếu này cũng muốn mất đi.
Tuy nàng có thể buông bỏ tất cả trở về Nam Chiếu, cho dù không phải là Tê Hà công chúa thì nàng vẫn sẽ là công chúa Nam Chiếu cao cao tại thượng.
Nhưng mà nàng thật sự yêu Cảnh Lê ca ca, cho dù không có thân phận công chúa nàng cũng muốn mãi mãi ở cùng với Cảnh Lê ca ca.
"Cảnh Lê ca ca, huynh nhìn nàng ta..."
"Đã đủ rồi, Tê Hà, Oánh Nhi, hai nàng đi ra ngoài trước đi. Bổn vương mệt mỏi!"
Mặc Cảnh Lê không kiên nhẫn mà nói. Tuy hai nàng bình thường cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng đối với lời nói của Mặc Cảnh Lê vẫn ngàn theo trăm thuận. Thấy hắn xụ mặt xuống, chỉ đành yên lặng đứng dậy mang theo vẻ mặt không cam quay người đi ra ngoài rồi.
"Lê." Trong phòng vừa yên tĩnh được chốc lát, Hiền Chiêu Thái phi đã đến.
Mặc Cảnh Lê vội vàng muốn đứng dậy, Hiền Chiêu Thái phi đã trước một bước đè đầu vai hắn xuống, ngồi xuống bên giường cau mày nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: "Hài nhi lại khiến cho mẫu phi quan tâm."
Hiền Chiêu Thái phi vẫn nhìn dõi theo hắn không tha, hỏi "Đang êm đẹp sao con lại rơi vào trong nước? Có phải ở trên thuyền Định Vương phủ. Mẫu phi đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được đi trêu chọc Địch Lệ Nhiệt Ba kia. Con nói cho mẫu phi, con rơi vào trong hồ có phải là do Địch Lệ Nhiệt Ba làm hay không?"
Mặt Mặc Cảnh Lê tối sầm, trầm mặc một lúc mới nói: "Là con không cẩn thận ngã xuống."
"Không cẩn thận? Bây giờ là lúc nào rồi mà con còn không cẩn thận." Hiền Chiêu Thái Phi bất mãn trách cứ nói. "Chuyện lần này mẫu phi sẽ không hỏi con rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng mà...từ giờ trở đi con cách người Định Vương phủ xa một chút. Cũng không cho đi trêu trọc Định Vương, rõ chưa?"
Mặc Cảnh Lê nhướng mày khinh thường nói: "Mẫu phi, ngài cùng mẫu hậu không phải quá coi trọng Mặc Lộc Hàm đi."
Nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của hắn, Hiền Chiêu Thái phi than nhẹ một tiếng nói: "Từ nhỏ con cùng với Định Vương lớn lên, mẫu phi biết rõ con không đem cậu ta để vào mắt. Nhưng mà con phải nhớ rõ ràng, con có thể không coi Mặc Lộc Hàm vào mắt là một chuyện, nhưng mà không thể coi thường Định Quốc Vương phủ. Định Quốc Vương phủ và Từ gia bây giờ chúng ta cũng không thể lôi kéo cũng không thể đắc tội. Cho nên, chuyện ngày hôm nay mẫu phi sẽ không hỏi đến. Cho dù thật sự con ăn phải trái đắng, cũng phải nuốt xuống cho ta."
Mặc Cảnh Lê trầm mặc một lát, trầm giọng nói: "Lại khiến cho mẫu phi quan tâm. Hài nhi biết rõ."
Hiền Chiêu thái phi gật đầu, nhìn Mặc Cảnh Lê dịu dàng nói: "Mẫu phi biết rõ con là đứa trẻ ngoan. Đôi khi không thể làm việc mình thích, chờ đến lúc con đạt được tất cả, muốn làm gì còn không phải nhìn tâm ý con sao? Trước đó, nhất định phải nhẫn nại."
"Đa tạ mẫu phi dạy bảo, con đã biết." Mặc Cảnh lê gật đầu cung kính nói.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro