Chương 89: Phế vật
Ở bên ngoài chùa Tịnh Linh nằm phía sâu trong rừng cây, một mình Mặc Lộc Hàm dựa vào xe lăn nhắm mắt dưỡng thần.
Ánh tà dương nhàn nhạt xuyên thấu qua ngọn cây chiếu vào trên người hắn, làm cho một ít sự lạnh lẽo còn lại của đầu mùa xuân nổi lên sắc màu ấm nhàn nhạt.
"Lộc Hàm." Địch Lệ Nhiệt Ba đến gần, thì thấy nam tử gầy gò ngồi trên xe lăn mà mang theo vẻ mặt mỏi mệt, trong lòng run lên không tự chủ nổi lên một chút áy náy và lo lắng.
Mặc Lộc Hàm mở to mắt ngẩng đầu nhìn phía nàng, khẽ giật mình rồi mới mỉm cười nói: "Khó trách nhiều người như vậy đều tìm không thấy Nhiệt Ba, với bộ dáng này của Nhiệt Ba, nếu như không nhìn kỹ thì ta cũng chưa chắc sẽ nhận ra được."
Địch Lệ Nhiệt Ba đi đến trước mặt hắn, nhìn thấy Mặc Lộc Hàm mang theo ánh mắt mỉm cười và bao dung, trầm giọng nói: "Thật có lỗi, làm cho ngươi lo lắng."
"Nhiệt Ba còn không định trở về sao?" Ánh mắt Mặc Lộc Hàm yên lặng và ôn hòa nhìn xem Địch Lệ Nhiệt Ba, nhẹ giọng hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, nhìn hắn nói: "Ta muốn đi Nam Cương."
Mặc Lộc Hàm nhíu mày, " Nếu như Nhiệt Ba lo lắng cho Từ huynh thì ta sẽ để cho Phượng Tam đi Nam Cương hiệp trợ hắn."
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Lãnh Hạo Vũ không ở kinh thành, trong kinh thành chỉ có Phượng Chi Dao và Mặc tổng quản giúp đỡ ngươi, làm sao có thể lại phái Phượng Chi Dao đi được? Huống chi, bây giờ ta trở về thì cũng không phải thời điểm tốt, không phải sao?"
Bây giờ trở về thì tất nhiên cần phải biết rõ chuyện trong nội cung rốt cuộc là ai làm. Tựa như Mặc Cảnh Lê nói, coi như là vì mặt mũi Định Quốc Vương phủ cũng không có khả năng để cho hung thủ bắt cóc Định Quốc Vương phi nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Mà một khi Định Quốc Vương phủ nhằm vào Mặc Cảnh Lê, như vậy ngư ông đắc lợi đúng là Mặc Cảnh Kỳ. Còn không bằng như bây giờ, Định Quốc Vương phi trong cung mất tích vô luận tình lý đều là đứng tại Định Quốc Vương phủ bên này.
Hãy để cho Mặc Cảnh Lê và Mặc Cảnh Kỳ chính mình đi đấu tranh nội bộ. Mặc dù Mặc Cảnh Lê biết nàng đã thoát vây khốn nhưng hắn đành im lặng mà nuốt xuống thiệt thòi này, hắn cũng không thể thừa nhận Định Vương phi là do hắn bắt cóc rồi sau đó lại thoát khỏi từ tay hắn?
"Nếu như Nhiệt Ba cảm thấy trong kinh thành nhàm chán , có thể đi Vân Châu. Đợi cho mọi chuyện xong xuôi thì ta tới đón nàng hồi kinh, được không?" Mặc Lộc Hàm kéo Địch Lệ Nhiệt Ba đến trước chân, ngẩng đầu hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba khẽ cắn môi son, kiên định nhìn Mặc Lộc Hàm. Nàng biết rõ người nam nhân này muốn bảo vệ nàng, cho dù nàng rất cảm động nhưng bản chất của nàng cũng không phải đứa con gái yếu ớt có thể đứng sau lưng nam nhân nhìn xem người khác vào sinh ra tử.
Huống chi, không chỉ là vì Mặc Lộc Hàm, cuốn vào trận này phân tranh còn có người thân của nàng, huynh trưởng của nàng. Có thể đoán được tương lai sẽ còn có các cậu yêu thương nàng và ông ngoại tuổi tác đã cao.
"Ta sẽ mang ám vệ, sẽ không lấy thân mạo hiểm đâu." Địch Lệ Nhiệt Ba thấp giọng cự tuyệt đề nghị của Mặc Lộc Hàm.
Trong mắt ôn hòa của Mặc Lộc Hàm có thể thấy rõ vẻ thất vọng, đồng tử của Địch Lệ Nhiệt Ba nhanh chóng co rút lại.
Ở chung nửa năm, nàng đã quen Mặc Lộc Hàm ôn hòa lạnh nhạt. Mặc Lộc Hàm rất ít yêu cầu nàng cái gì, nhưng Địch Lệ Nhiệt Ba đột nhiên phát hiện cho dù là Mặc Lộc Hàm đưa ra yêu cầu nhỏ nhoi thì rất ít khi nàng hoàn thành.
Tính toán ra, vô luận từ chỗ nào trên ý nghĩa mà nói hình như nàng cũng không phải thê tử tốt.
"Nhiệt Ba, thật có lỗi. Đều vì ta. . ."
"Không phải!" Địch Lệ Nhiệt Ba đánh gãy lời hắn mà nói, "Ta biết rõ nếu như ta nguyện ý mà nói có thể một mực đứng ở địa phương an toàn, ngươi sẽ vì ta mà an bài tất cả. Nhưng là. . . Lộc Hàm, ta không muốn như vậy. Ta không muốn trốn ở phía sau của ngươi, nếu như nhất định cùng ai dắt tay cả đời thì ta hi vọng ta là có thể đứng tại bên cạnh của hắn, mà không phải trốn ở dưới cánh chim của hắn. Ngươi. . . hiểu không?"
Rất ít khi thấy ngón tay của Mặc Lộc Hàm run lên một cái, thật lâu mới thấp giọng nói: "Như vậy. . . hãy cẩn thận. Nhiệt Ba." Dứt lời, lấy ra một khối Noãn Ngọc dùng tơ lụa màu đỏ buộc lên đặt ở trong tay Địch Lệ Nhiệt Ba nhạt cười nhạt nói: "Cất kỹ, đừng làm mất."
Địch Lệ Nhiệt Ba vuốt vuốt Noãn Ngọc trong tay, cực phẩm dương chi bạch ngọc điêu thành Long tử trừng mắt. Cho dù là tạo hình từ bạch ngọc ôn nhuận, nhưng vẫn làm cho người khác có thể cảm giác được long tử bá khí, liều lĩnh và trừng mắt lạnh thấu xương, sát phạt.
Địch Lệ Nhiệt Ba xoa xoa ngọc trong tay rồi nhìn xem Mặc Lộc Hàm, "Cái này?"
Mặc Lộc Hàm cười nhạt nói: " Ngọc bội tổ truyền, vốn đã sớm muốn đưa cho Nhiệt Ba rồi. Đừng làm mất, cái này giống như kiếm Lãm Vân đều là đồ gia truyền."
Địch Lệ Nhiệt Ba không nói gì, yên lặng mà cất ngọc bội đi.
Nhìn bóng lưng Địch Lệ Nhiệt Ba biến mất tại ngoài bìa rừng, nụ cười ôn hòa trên khuôn mặt Mặc Lộc Hàm dần dần biến mất. Rủ mắt xuống nhìn hai chân tàn phế của mình, trong đôi mắt lạnh nhạt dâng lên từng cơn lệ khí cùng với không cam lòng.
"Phanh!" Vung tay lên, cây đại thu to bằng chén cơm cách đó không xa đã gãy đoạn , Mặc Lộc Hàm ho khan vài tiếng, sắc mặt mỏi mệt dựa vào xe lăn có chút thở dốc. "Quả nhiên là. . . Phế vật. . ."
"Lấy thân thể Vương gia hiện tại, không nên tức giận thì tốt hơn." Trầm Dương từ trong rừng cây đi ra, xem đoạn thân cây trên mặt đất thì nhíu mày.
Đi đến trước mặt Mặc Lộc Hàm, thì thấy khăn tay trong tay hắn nhiễm một chút máu đỏ tươi đúng như dự đoán của mình. A Cẩn đi theo sau lưng Trầm Dương, lo lắng nhìn qua Mặc Lộc Hàm.
"Vương phi là một nữ tử rất đặc biệt, Vương gia cưới được một vị Vương phi như vậy nên cảm thấy vui mừng mới đúng." Nhìn thoáng qua phương hướng Địch Lệ Nhiệt Ba rời đi, Trầm Dương như có điều suy nghĩ mà nói.
Mặc Lộc Hàm lạnh lùng nói: "Ngươi nói Bổn vương nên vui mừng khi thấy Vương phi của mình đi vào chỗ nguy hiểm?"
Trầm Dương nhìn thấy hai tay hắn ở trên đầu gối nắm chặt, hiếm khi dùng giọng điệu của trưởng bối mà nói: "Tuy có thể sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Vương gia, nhưng ta cảm thấy kỳ thật Vương phi cũng không cần Vương gia bảo hộ quá nhiều. Bộ dạng hiện tại của Vương phi so với bộ dạng kim tôn ngọc quý tại trong vương phủ càng thêm chân thật động lòng người, không phải sao ? Có phải, Định Vương cũng giống như phàm trần tục tử khác ưa thích nữ tử yếu đuối mọi chuyện đều phụ thuộc vào ngươi?"
"Đã đủ rồi." Mặc Lộc Hàm trầm giọng nói, "Bổn vương biết rõ nên làm như thế nào. Hồi phủ!"
A Cẩn phụ giúp Mặc Lộc Hàm đi ra khỏi rừng cây, Trầm Dương ở phía sau lắc đầu cũng đi theo.
Lê Vương phủ
Mặc Cảnh Lê ngồi trong thư phòng, thần sắc hung ác nham hiểm chằm chằm vào người đang quỳ gối trước mặt.
"Ngươi nói là đến bây giờ ngươi còn chưa tìm thấy tung tích của Địch Lệ Nhiệt Ba?"
Nam tử trung niên đang quỳ trên mặt đất tinh tường cảm nhận được sự tức giận của Mặc Cảnh Lê , trong lòng âm thầm kêu khổ. "Vương gia thứ tội, thuộc hạ đã phái người cẩn thận điều tra trong vòng trăm dặm nơi Định Vương phi mất tích, cũng không có tìm được tung tích của Định Vương phi."
Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng, "Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không trở về Định Vương phủ, cũng không có về Địch gia và Từ gia. Chẳng lẽ nàng ta còn có thể phi thiên độn địa hay sao?"
Nam tử trung niên vội vàng nói: "Vương gia, tuy chúng ta động tay động chân trên ngựa nhưng hình như Định Vương phi cũng phát hiện ra chuyện này. Nàng ta lại để cho ngựa chạy theo hai hướng khác nhau, rồi cũng dẫn dắt người truy tung của chúng ta rời đi. Cho nên. . . Hiện tại. . . ."
"Cho nên bây giờ ngươi nói cho bổn vương, đầu óc của các ngươi còn không bằng một nữ nhân?" Mặc Cảnh Lê cười lạnh mà trào phúng.
Nam tử trung niên xấu hổ cúi đầu, nhưng trong lòng không khỏi phỉ nhổ: Định Vương phi đó là nữ nhân bình thường sao? Vương gia xui xẻo trong tay nàng ta đã không phải là lần một lần hai rồi, cho nên bọn hắn thất thủ cũng dễ hiểu?
"Cút ra ngoài! Nhìn chằm chằm vào Định Vương phủ cho Bổn vương, Bổn vương cũng không tin Địch Lệ Nhiệt Ba nàng không quay về!" Đuổi hết thuộc hạ đi ra ngoài, Mặc Cảnh Lê lâm vào trầm tư.
Sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba đào thoát chưa trở về phủ xác thực vượt quá ngoài ý liệu của Mặc Cảnh Lê. Nhưng hắn cũng không biết mình đến cùng nên thở dài một hơi hay cần phải tức giận.
Cái lựa chọn này giống như là lại để cho hắn chọn trực diện Định Quốc Vương phủ hay là Hoàng đế ca ca của hắn. Nếu như Địch Lệ Nhiệt Ba bình an trở lại Định Vương phủ, như vậy vô luận là hắn hay Mặc Lộc Hàm đều không thể lui.
Đến lúc đó tiện nghi vẫn là Hoàng đế ca ca ngồi trên long ỷ cao kia của hắn. Mà bây giờ. . . Mặc Lộc Hàm vội vàng khắp nơi tìm Địch Lệ Nhiệt Ba, còn bất chợt thay hắn tạo thêm chút phiền toái cho Mặc Cảnh Kỳ, nếu như hắn thừa cơ hội này. . . Nếu hắn và Mặc Cảnh Kỳ lưỡng bại câu thương. . .
"Vương gia, làm sao vậy, tâm tình không tốt sao?" Thiếu nữ xinh đẹp từ phòng trong đi ra, mặt mày mỉm cười nhìn xem Mặc Cảnh Lê.
"Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa có trở về phủ. Dược truy tung cuả ngươi vô dụng, hiện tại Địch Lệ Nhiệt Ba đã mất tích." Mặc Cảnh Lê nhìn thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp đáng yêu trước mắt rồi trầm giọng nói.
Đã thay quần áo và trang sức mộc mạc của nha hoàn lộ ra xinh đẹp, đáy mắt Hiểu Vân hiện lên một tia dị sắc, kinh ngạc nói: " Định Vương phi hơi có bản lãnh a. Ngay cả cao thủ độc thuật nổi danh nhất đều không phát giác ra truy hồn hương của ta đấy." Quay đầu nắm bắt bím tóc nhỏ trước ngực, Hiểu Vân nháy mắt mấy cái nhìn Mặc Cảnh Lê nói: "Cần ta đi tìm Định Vương phi sao? Ta nhất định có thể tìm được nàng ta đấy."
Mặc Cảnh Lê lườm nàng liếc, "Tìm được nàng ta? Nếu tìm được nàng ta thì ngươi còn có thể trở về được sao?"
Mặc Cảnh Lê cảm thấy trải qua mấy lần giao phong vẫn không thể nào hoàn toàn hiểu rõ bản lĩnh sâu cạn của Địch Lệ Nhiệt Ba, hơn nữa bốn tên ám vệ bên người nàng cũng tuyệt đối không đơn giản.
Chỉ bằng một người Hiểu Vân bị người giết chết thì ngay cả hài cốt cũng không thể tìm ra, "Ngươi thành thực đứng ở trong vương phủ cho bổn vương, đừng chạy loạn khắp nơi. Làm hỏng kế hoạch của Bổn vương thì Bổn vương cũng mặc kệ có tiện bàn giao lại với tỷ tỷ ngươi ko."
Hiểu Vân cắn môi dưới, u oán trừng mắt Mặc Cảnh Lê. Đáng tiếc Mặc Cảnh Lê lại không phải người biết thương hương tiếc ngọc, hừ lạnh một tiếng cầm lấy quyển sách trên bàn cúi đầu nhìn xem, hoàn toàn không thèm để ý tới Hiểu Vân đang ở trong phòng.
Hiểu Vân đảo mắt mấy cái, đi đến bên người Mặc Cảnh Lê rồi thấp giọng cười nói: "Cảnh Lê ca ca, ta giúp ngươi hạ độc chết Mặc Lộc Hàm và Hoàng đế, được chứ?"
"Nếu như ngươi muốn chết thì cứ thử đi." Mặc Cảnh Lê nói, nàng cho rằng nhiều năm như vậy không có người nghĩ cách hạ độc ám sát Mặc Lộc Hàm sao?
Nhưng Mặc Lộc Hàm kéo lấy thân thể bệnh tật tàn phế đến bây giờ mà vẫn sống tốt. Trái lại những sát thủ đã không còn biết thi thể ở nơi nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro