Chương 240: Tin Tức Lan Rộng

Chu Thành (周城) bước ra từ bóng tối, nhìn thân thể bị bầy tinh thú cắn xé tan nát của Đường Thiên Thánh (唐千圣), khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười chế giễu.

Ban đầu khi vào bí cảnh, Đường Thiên Thánh từng hùng hồn tuyên bố sẽ khiến nhóm người Thiên Hà Học Viện phải trả giá. Kết quả cuối cùng, hắn lại chết dưới sự tính toán của những kẻ mà hắn từng lớn tiếng đe dọa. Thật là trớ trêu.

Chu Thành nhặt lấy chiếc nhẫn không gian của Đường Thiên Thánh và rời khỏi hiện trường.

Bên ngoài bí cảnh, ngọn lửa linh hồn của Đường Thiên Thánh bỗng nhiên tắt ngấm, gây ra sự chấn động lớn.

Mấy vị trưởng lão nhà họ Đường lập tức bùng nổ cơn thịnh nộ.

Hiệu trưởng Học viện Tinh Thần sắc mặt tái nhợt, trông già đi rất nhiều.

Hiệu trưởng béo trong những ngày qua liên tục nghe tin học viên các học viện khác tử vong, lo lắng đến mức gãi tai bứt tóc, hối hận vô cùng. Cả người ông gầy đi mấy cân.

Khi nghe tin Đường Thiên Thánh chết, sắc mặt hiệu trưởng Học viện Tinh Thần trở nên thảm hại, còn hiệu trưởng béo thì như tro tàn.

Mẹ của Đường Thiên Thánh, Triệu Thuỵ Tuyết (趙瑞雪), khi biết tin con trai mình đã chết, vì quá sốc mà ngất đi.

Cha của Đường Thiên Thánh, Đường Bách Thắng (唐百胜), sau khi biết tin chỉ nhẹ nhàng thở dài, không nói gì thêm.

Triệu Thuỵ Tuyết tỉnh lại, nghe nói Đường Bách Thắng chỉ thở dài một tiếng trước cái chết của Đường Thiên Thánh mà không có bất kỳ biểu hiện gì, bà suýt nữa lại ngất lần nữa.

Đối với Triệu Thuỵ Tuyết, Đường Thiên Thánh là đứa con trai ưu tú nhất của bà, là tất cả hy vọng. Nhưng đối với Đường Bách Thắng, Đường Thiên Thánh chỉ là một trong số những đứa con ưu tú của ông. Chết rồi có thể tiếp tục bồi dưỡng đứa khác, hoặc sinh thêm đứa mới.

Đường Bách Thắng là gia chủ, mọi suy nghĩ đều xuất phát từ lợi ích của gia tộc. Một thiên tài đã chết không còn giá trị gì đối với nhà họ Đường.

Đường Thiên Minh (唐千明) khi nghe tin Đường Thiên Thánh chết, trên mặt đầy vẻ chế giễu. Đối với "thiên chi kiêu tử" của nhà họ Đường – Đường Thiên Thánh, Đường Thiên Minh luôn mang trong lòng một sự ghen ghét mãnh liệt. Giờ đây Đường Thiên Thánh đã chết, Đường Thiên Minh cảm thấy tâm lý cân bằng hẳn. Mình gặp xui xẻo, nhưng Đường Thiên Thánh còn đen đủi hơn – mất mạng luôn rồi.

Những người con khác của Đường Bách Thắng khi nghe tin Đường Thiên Thánh chết, bên ngoài không lộ rõ cảm xúc, nhưng trong lòng thì đang hả hê. Không ít người bắt đầu chuẩn bị hành động để thay thế vị trí của Đường Thiên Thánh.

Đường Thiên Thánh có thể đạt tới cấp chín nhanh như vậy, một phần là nhờ tài năng của bản thân, nhưng phần lớn là nhờ sự bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc.

Triệu Thuỵ Tuyết nhìn những đứa con nhà họ Đường đang hăm hở cạnh tranh, trong lòng tràn đầy phẫn nộ.

Học viện Tinh Thần

Lý Thiên Linh (李天灵) đứng bên cạnh Lý Thiên Kiếm (李天剑), trên mặt đầy vẻ chế giễu: "Anh à, anh không vào bí cảnh đúng là may mắn. Đường Thiên Thánh đã chết, giờ bí cảnh thật sự quá nguy hiểm." Lý Thiên Linh hả hê nói.

Lý Thiên Kiếm lạnh lùng cười, nói: "Đường Thiên Thánh hùng hục tìm cách gây phiền phức cho Đường Thiên Diệp (唐千叶), kết quả chưa kịp thực hiện hoài bão đã bỏ mạng. Thật đáng thương!"

Lý Thiên Linh khịt mũi coi thường: "Tên không biết tự lượng sức mình đó, cứ tưởng rằng thăng cấp chín là thành thủ lĩnh Tứ Tinh, mạnh hơn cả anh sao? Đúng là mơ giữa ban ngày."

"Đường Thiên Thánh cũng không nhìn lại mình bao nhiêu tuổi rồi. Trong Tứ Tinh, hắn là người lớn tuổi nhất khi thăng cấp tám. Vậy mà còn mặt dày tự xưng là thủ lĩnh, thật làm trò cười cho thiên hạ." Lý Thiên Linh mỉa mai.

Lý Thiên Kiếm thở dài, lắc đầu: "Thôi được rồi, em gái. Người ta đã chết, đừng nói nữa."

Lý Thiên Linh thờ ơ đáp: "Em vui mà!"

Lý Thiên Kiếm nhìn xa xăm, giọng lạnh lùng: "Cùng là bạn học một thời, Đường Thiên Thánh lại là đội trưởng lần này của Học viện Tinh Thần. Theo lẽ thường, em không nên vui mừng như vậy."

Lý Thiên Linh nhào tới, ôm cổ Lý Thiên Kiếm: "Anh à, Đường Thiên Thánh chết rồi, anh có vui không?"

Lý Thiên Kiếm gật đầu: "Vui! Nói thật, chết dễ dàng như vậy, đúng là tiện nghi cho hắn rồi."

Lý Thiên Linh: "..."

Lý Thiên Kiếm nghiêng đầu, nói: "Nói đến chuyện lạ, có một điều rất kỳ quặc."

"Cái gì?" Lý Thiên Linh hỏi.

Lý Thiên Kiếm nhíu mày: "Đường Thiên Thánh chết, nhưng Mặc Bắc và những người khác lại sống sót."

Lý Thiên Linh nhún vai, chế giễu: "Hiện tại trong trường có tin đồn rằng Đường Thiên Thánh vốn có thể không chết. Hắn đã hy sinh bản thân để cứu Mặc Bắc và những người khác."

Lý Thiên Kiếm cười khẩy: "Vô lý! Loại người như Đường Thiên Thánh, gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ kéo người khác ra làm bia đỡ đạn. Còn hy sinh vì người khác? Quá hoang đường."

Lý Thiên Linh gật đầu: "Em cũng nghĩ vậy. Thế mà có mấy nữ sinh mới vào trường lại tin, còn khóc nữa. Đúng là ngu."

Lý Thiên Kiếm: "..."

Bí Cảnh Nhạc Hằng

Tiểu Kim (小金) nhanh chóng lao về phía trước. Nhìn thấy chim Già Thiên Tước (遮天雀) trên bầu trời, Tiểu Kim gầm gừ liên hồi.

Tiểu Kim nhìn Già Thiên Tước , trong lòng đầy tức giận. Nó thầm nghĩ: "Con chim sẻ chết tiệt này, thừa lúc ta đánh nhau với tên xấu xa kia mà lại trốn mất, thật quá đáng!"

Mạc Phi (莫非) nhìn Già Thiên Tước trên bầu trời với ánh mắt đầy khâm phục. Con chim này đã rụng gần hết lông, vậy mà vẫn kiên quyết giữ chặt Hoàng Kim Quả (黄金果). Đúng là tấm gương về sự bền bỉ!

Tiểu Kim lo lắng gào lên: "Của ta, của ta!"

Mạc Phi nắm lấy sừng nhỏ trên đầu Tiểu Kim, nói: "Bình tĩnh, bình tĩnh. Nóng vội sẽ không ăn được đậu phụ nóng đâu."

Thiên Diệp (千叶) liếm môi, nói: "Con chim này thật biết điều. Biết chúng ta đói bụng, tự giác cạo sạch lông. Không ăn nó thì thật áy náy!"

Tô Vinh (蘇榮) gật đầu: "Nhìn trông khá béo đấy."

Thiên Diệp vội vàng đồng tình: "Đúng vậy! Mập ú thế kia chắc chắn ngon lắm."

Tiểu Kim nghe thấy lời của Thiên Diệp và Tô Vinh, vội vàng gật đầu lia lịa, nước dãi chảy ra ở khóe miệng.

Mạc Phi: "..."

Một thanh kiếm màu tím ngưng tụ trong tay Lâu Vũ (楼宇). Lâu Vũ vung kiếm, luồng kiếm khí sắc bén lập tức cắt đứt móng vuốt của Già Thiên Tước đang giữ Hoàng Kim Quả .

Hoàng Kim Quả cùng móng vuốt của Già Thiên Tước rơi xuống đất. Ba con tinh thú cấp chín đang đuổi theo Già Thiên Tước cùng lao về phía Hoàng Kim Quả vừa rơi xuống.

Tiểu Kim vội vã phóng ra, chiến đấu với ba con tinh thú.

Nhìn thấy Hoàng Kim Quả rơi xuống, Già Thiên Tước đã trụi lông nổi giận, lao thẳng về phía thủ phạm Lâu Vũ.

Lâu Vũ (楼宇) nheo mắt, lạnh lùng nhìn Già Thiên Tước (遮天雀) với ánh mắt hung dữ.

Già Thiên Tước vung đôi cánh, trong chớp mắt gió cát nổi lên tứ phía. Mạc Phi (莫非) lập tức bị cuốn đi bởi cơn lốc xoáy.

Lâu Vũ đứng vững tại chỗ, đưa nắm đấm ra, hung hãn đấm thẳng vào thân thể của Già Thiên Tước .

Tân Minh Nguyệt (辛明月) nhìn thấy cánh tay của Lâu Vũ chuyển sang màu tím, bất ngờ kinh hãi: "Lâu Vũ thực sự đã luyện thành Thiên Lôi Thủ !"

Trong lòng Mặc Bắc (墨北) cũng thoáng qua một chút kinh ngạc.

Nắm đấm của Lâu Vũ mang theo tiếng sấm ùng ục, khi đấm trúng Già Thiên Tước , nơi bị đánh lập tức cháy đen.

Già Thiên Tước phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Lâu Vũ lao tới, túm lấy cánh của Già Thiên Tước , rồi hung hăng đập nó xuống đất: "Ầm! Ầm! Ầm!"

Già Thiên Tước bị đập đến mức kêu gào liên hồi, mặt đất bị tạo thành một hố lớn.

Lâu Vũ chỉ buông tay khi đã đập thỏa mãn. Đái Nhiêu (戴嬈) kinh hoàng phát hiện xương của Già Thiên Tước đã bị đập vụn, hơi thở cũng không còn nữa.

Lâu Vũ lạnh lùng liếc Đái Nhiêu một cái, khiến cô sợ hãi lùi lại một bước.

Hàm răng của Tân Minh Nguyệt run lên. Dù Già Thiên Tước khi tìm đến Lâu Vũ đã bị thương nặng, nhưng việc Lâu Vũ chỉ dùng cách đập mà giết chết nó thật sự đáng sợ.

Đái Nhiêu nuốt nước bọt, len lén trốn ra sau lưng Tân Minh Nguyệt.

Tân Minh Nguyệt chớp mắt, thầm nghĩ: Trước đây nghe người ta nói Lâu Vũ tính tình không tốt, rất tàn nhẫn, cô còn tưởng là tin đồn. Bây giờ xem ra, quả nhiên "không có lửa thì làm sao có khói".

Nhìn thấy Già Thiên Tước bị đập chết, trong ánh mắt của Tiểu Kim (小金) lộ ra vẻ bối rối. Sau đó, con tiểu giao bắt đầu gầm gừ liên tục.

Lâu Vũ nheo mắt, hỏi: "Mạc Phi, con tiểu giao này đang làm gì vậy? Nhảy nhót lung tung, bị động kinh à?"

Mạc Phi nhún vai, đáp: "Nó nhờ ngươi giúp đỡ đấy."

Lâu Vũ gật đầu, nói: "Ta biết mà, tên này không có ta thì chẳng làm được gì."

Lâu Vũ lao lên, chiến đấu với một con Thiểm Điện Long Ngao (閃電龍獒). Trịnh Huyên (鄭煊) và Thiên Diệp (千叶) tiến lên chặn Liệt Diễm Cuồng Sư (烈焰狂狮).

Tân Minh Nguyệt nhìn Lâu Vũ, Trịnh Huyên và Thiên Diệp lao lên, trong ánh mắt thoáng qua vẻ kinh nghi sâu sắc.

"Họ cứ thế lao lên sao?" Tân Minh Nguyệt hỏi.

Mạc Phi hơi bối rối, hỏi lại: "Có vấn đề gì sao?"

Tân Minh Nguyệt lắc đầu, đáp: "Không có gì."

Tiếng giao tranh kịch liệt vang lên không ngừng.

Đái Nhiêu mở to mắt kinh ngạc. Những người như Lâu Vũ đều ở cấp tám, đối đầu với tinh thú cấp chín mà vẫn dũng cảm lao lên, thậm chí còn không hề lép vế. Thật đáng sợ!

Chết tiệt! Trước đây cô còn nói với Lâu Vũ rằng sẽ giúp Mạc Phi cầu xin Đường Thiên Thánh (唐千圣) tha cho hắn. Giờ Đường Thiên Thánh đã chết, Thiên Hà Học Viện không mất một ai. Lúc đó, chắc chắn Lâu Vũ đã cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình rồi.

[Chi3Yamaha] Rén rồi hả bánh bèo =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro