CHƯƠNG 100


CHƯƠNG 100

"Có vẻ như họ cố tình bẻ cong con đường để làm được điều đó."

Cherry lấy ra cuốn sổ tay và cây bút máy mà mình đã mang theo. Eden cầm chiếc đèn lồng đến gần cuốn sổ tay của tôi để có thể ghi chép dễ dàng hơn.

Cherry đang phác thảo sơ lược bản đồ đường hầm trong sổ tay của mình. Nếu đem thông tin này đến cho Susanna, cô ấy sẽ vẽ nó vào một tờ giấy lớn và nó sẽ thành một bản đồ. Điều ngạc nhiên là Susanna có nhận thức không gian tuyệt vời và khéo tay nên cô ấy rất giỏi vẽ bản đồ.

"Chúng ta hãy bắt đầu từ bên trái."

Eden nói và chỉ tay về phía bên trái. Cherry gật đầu và đi theo anh. Nhưng chúng tôi chưa đi được bao xa thì phải dừng lại. Bởi vì đường đã bị chặn.

"Ồ, bị kẹt rồi. Tôi đoán đây không phải là nơi thích hợp."

Cherry lại lấy sổ tay ra và đánh dấu X trên bản đồ.

Như tôi đã nói, đó là ngõ cụt, không phải là con đường có thể đào bằng xẻng. Bởi vì có một bức tường đá vững chắc chắn chắn đường đi. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại đường cũ và đi theo một con đường khác.

"Ai đó cố tình tạo ra ngõ cụt. Chắc chắn là để gây nhầm lẫn. Có thể là để chặn lối ra bên ngoài..."

Cherry lẩm bẩm. Có rất nhiều con đường kết nối đến Happy House nên điều đó có thể là cố ý.

May mắn thay, con đường đã kết thúc không lâu sau đó. Phía cuối ngõ cụt là một cánh cửa gỗ dày.

"Tôi đoán đây là điểm cuối của Tuyến đường 2. Tôi rất muốn biết cánh cửa đó dẫn đến đâu."

Cherry mỉm cười và xoay tay nắm cửa.

Cách—---.

Tách, tách, tách.

Cánh cửa đã bị khóa và không mở được. Cherry nhìn về phía cánh cửa với vẻ mặt đau khổ.

"Ừ. Không thể nào dễ dàng như vậy được."

Eden lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa. Cánh cửa đã bị khóa, nhưng không có lỗ khóa trên tay nắm cửa. Vậy thì đó không phải là cánh cửa có thể khóa bằng chìa khóa. Anh chậm rãi xoay cánh cửa. Cherry nhìn anh với vẻ mặt bối rối và lùi lại một bước.

Khi Eden sờ quanh cánh cửa, anh nhanh chóng phát hiện ra một rãnh dài được khắc trên cánh cửa vuông. Tuy không thể xác định được độ sâu chính xác, nhưng có vẻ như nó sẽ vừa nếu anh ấy nâng cánh cửa lên. Anh ấy lập tức quỳ xuống, đưa tay vào dưới cửa và nhấc nó lên.

'Cố lên.'

Thật ngạc nhiên, sau đó cánh cửa bắt đầu được nâng lên.

"Ôi trời."

Cherry bất ngờ và lẩm bẩm. Cánh cửa nặng như thể được làm bằng đá.

"Tôi có nên làm không?"

"Tôi biết cô Cherry mạnh hơn, nhưng hãy để tôi làm điều này."

Eden nâng cánh cửa đá nặng nề lên ngang ngực, khoác lên vai, liếc nhìn Cherry và gật đầu. Cherry mỉm cười, lắc đầu, rồi cúi người và bước xuống lối đi trước. Chỉ đến lúc đó Eden mới hạ cánh cửa đá xuống và quay người lại.

Sau khi mở cửa và bước vào, có một cánh cửa khác ngay trước mặt tôi. Lần này là một cánh cửa nhỏ có kích thước bằng một cái hang chó. Cherry lẩm bẩm ngạc nhiên khi nhìn thấy cánh cửa.

"Ờm......Đợi đã, tôi đã từng thấy kiểu cửa bí mật này ở đâu đó rồi."

Cherry, người đang chìm đắm trong suy nghĩ, quay lại nhìn Eden.

"Đúng vậy. Dinh thự Sinclair cũng có một cánh cửa như thế này. Đó là cánh cửa mà cha tôi đã lắp trong phòng tôi khi tôi còn nhỏ."

'Có cánh cửa nào như thế này được lắp trong phòng của Cherry ư? Ồ, cô ấy có nuôi chó không?'

"Tôi đoán là cô Cherry thích chó con."

"Vâng? Không?"

"Vậy thì ai sẽ dùng cánh cửa đó..."

"Tôi chỉ cần bò ngang qua thôi?"

Eden nhất thời không nói nên lời và ngậm miệng lại.

"Sao thế.........."

Ý cô ấy là cô đi vào và đi ra qua cánh cửa đó thay vì cánh cửa mà mọi người thường dùng phải không? Ngay cả điều đó cũng rất Cherry.

"Hồi nhỏ chẳng phải chúng ta đều ngủ trong cái chuồng chó mà mình tự làm sao? Cũng tương tự thế này? Tôi đã năn nỉ cha làm một cái cửa đặc biệt chỉ để tôi đi qua."

"Ai lại ngủ trong chuồng chó?..."

Lần này Eden cũng không thể nói hết lời. Sau khi cân nhắc xem nên bắt đầu phản bác từ đâu và như thế nào, cuối cùng anh ấy bỏ cuộc và thở dài.

"Chúng ta vào trong trước nhé."

"Tôi vào trước được không..."

"Cô Cherry."

Eden nắm lấy cánh tay của Cherry khi cô cúi xuống và nói một cách kiên quyết.

"Tôi không muốn đưa cô Cherry vào nguy hiểm."

"Không, nhưng tôi có nhiều sức mạnh hơn..."

"Tôi biết sức mạnh của cô Cherry rất đáng kinh ngạc, nhưng tôi có kỹ năng chiến đấu tốt hơn. Vì vậy trong những lúc như thế này, cô chỉ có thể dựa vào tôi."

Cherry mở to mắt, nghiêng đầu và nói với giọng hơi phàn nàn. Eden thấy hơi buồn cười và dễ thương khi thấy cô ấy đảo mắt bối rối. Anh gần như có thể nhìn thấu rằng cô ấy đang cố gắng vắt óc suy nghĩ xem nên diễn giải những gì anh vừa nói là như thế nào.

Eden mỉm cười gượng gạo rồi đứng trước mặt cô và cúi xuống. Cherry đã bị sốc khi thấy Eden nằm xuống như thể đang chống đẩy.

"Nhìn cơ bắp kìa. Khi Eden làm thế, trông anh như một người lính tinh nhuệ đang huấn luyện du kích vậy. Điều gì khiến anh trông ngầu ngay cả trong tư thế đó?"

'Nhìn cơ bắp?'

Người phụ nữ nào lại có thể nói ra những lời trắng trợn như vậy... Lần này Eden hoàn toàn sửng sốt. Vào những lúc như thế này, tốt nhất là hãy giả vờ không biết. Eden đẩy hông và bước tới, không để ý đến tiếng lầm bầm của Cherry.

Toàn bộ tầm nhìn đều tối đen giống như trong suốt thời gian đi qua đường hầm, nhưng tôi cảm thấy tầm nhìn của mình đặc biệt tối. Cảm giác như thể tôi đang bị mắc kẹt ở đâu đó.

Không gian rất hẹp. Có vẻ như nó đủ lớn để khoảng ba người đàn ông trưởng thành có thể thoải mái ngồi vào.

'Bị mắc kẹt?'

Eden dang rộng tay để dò xét. Sau đó tay tôi cảm nhận được một bức tường vững chắc.

'Tựa như một cái cây.'

Kết cấu của những bức tường xung quanh có cảm giác tương tự như vân gỗ. Cảm giác giống như bị nhốt trong một chiếc hộp gỗ. Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, Eden đưa tay lên trần nhà.

Nó rung lên.

Trần nhà đã được nâng lên. Đúng như dự đoán, có vẻ như chiếc hộp gỗ đã đúng. Tôi từ từ mở trần nhà và nhìn ra bên ngoài qua khe hở.

Có một căn phòng ở bên ngoài. Một căn phòng không rõ vị trí. Bầu trời hoàng hôn có thể nhìn thấy qua cửa sổ phòng.

'Tôi đang ở đâu?'

Eden nhìn quanh phòng với vẻ mặt cau có. Căn phòng rất hẹp. Nó nhỏ đến mức chỉ bằng một phần ba căn phòng mà Eden từng sống tại dinh thự Công tước Lancaster. Có một đống quần áo giặt ở một bên. Và một cái chậu lớn chứa đầy nước.

'Đây có phải là phòng giặt không?'

Ở phía bên kia có một đống dụng cụ vệ sinh. Chỉ có một cửa sổ. Ngoài ra còn có một cánh cửa. Và có một lỗ vuông trên bức tường đối diện với cửa sổ. Nhìn vào giỏ đựng đồ và quần áo bên dưới cái lỗ, có thể thấy đây là lối đi để giặt đồ.

Còn được gọi là 'ống máng vải', đây là một lỗ mở thẳng đứng trên tường của tòa nhà, cho phép treo đồ như quần áo trong phòng đựng vải ở tầng dưới.

Đó là một lối đi dẫn đến phòng giặt. Sau khi dọn dẹp các tầng trên, có thể chuyển quần áo xuống tầng dưới mà không cần phải đi xuống phòng giặt ở tầng dưới.

Vì nơi đang đứng là phòng giặt nên hành lang đó phải được kết nối với tầng trên. Chúng thường được lắp đặt trong các biệt thự và khách sạn.

'Đây có phải là dinh thự có người hầu không? Vậy tôi đoán đó là một căn dinh thự.'

Hoặc có thể là một khách sạn. Trước hết, việc có phòng giặt có nghĩa là đây không phải là một tòa nhà thương mại thông thường.

Sau khi nhìn quanh phòng một lúc, Eden quyết định rằng không có nguy hiểm nào trước khi gọi Cherry. Anh cúi đầu và nói chuyện với Cherry, người đang cầm chiếc đèn lồng.

"Cô có thể ra ngoài. Tôi nghĩ đây là phòng giặt."

"Xin hãy cầm đèn lồng trước."

Cherry thò một chiếc đèn qua lỗ. Eden cầm lấy chiếc đèn lồng, tắt nó đi, đặt nó cạnh chiếc hộp gỗ và với tay kéo Cherry.

Cô nắm lấy tay anh và với nỗ lực lớn, cô đã chui qua được cái lỗ.

Một chiếc hộp gỗ có lối đi ngầm dẫn đến nơi được gắn vào một bức tường của phòng giặt. Cửa sập nằm ở thành trong của hộp gỗ, nhưng khi nhìn từ bên ngoài, nó không giống một cánh cửa, ngoại trừ các khớp nối được căn chỉnh hoàn hảo và có một đường rãnh sâu.

'Nó đã được đào một cách tinh tế.'

Cherry mở nắp hộp, đi ra ngoài và nhìn quanh phòng giặt.

"Ôi. Nóng quá. Chắc mùa hè đến thật rồi. Tôi cứ tưởng mình sắp chết ngạt."

Cô hít một hơi thật sâu rồi cởi vài chiếc cúc áo sơ mi.

Eden giật mình đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng cài cúc áo cho Cherry. Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

'Cô ấy không thấy ngại khi có một người đàn ông đứng ngay trước mặt mình sao?'

Eden cảm thấy có gì đó không ổn nên đã hỏi cô.

"Cherry, cô không coi tôi là đàn ông sao?"

"Anh đang nói gì vậy? Nếu tôi không coi Eden là một người đàn ông, vậy tôi coi anh là gì?"

Cherry cười và bảo tôi đừng đùa nữa. Đó là một khuôn mặt không hề nghiêm túc. Khi nhìn vào khuôn mặt đó, lòng tự trọng của một người đàn ông trong tôi bị tổn thương. Tất nhiên đó chỉ là một trò đùa thoáng qua, nhưng câu trả lời của Cherry dường như cho thấy cô ấy không thực sự coi Eden là một 'người khác giới'.

'Cô ấy đã đỏ mặt khi ở dinh thự... Tôi nhìn nhầm à?'

Bây giờ Cherry đối xử với tôi như thể cô ấy chắc chắn rằng sẽ không bao giờ có mối quan hệ lãng mạn nào giữa cô ấy và tôi. Eden đột nhiên nhớ lại những gì mình đã nói với Cherry lúc trước. Tôi từng nói thẳng với cô ấy rằng một 'khoảng cách đúng mực' nhất định sẽ phù hợp với chúng tôi.

'Có phải vì thế không?'

Nếu đúng như vậy thì thái độ lạnh lùng hiện tại của Cherry là lỗi của chính tôi. Eden hối hận về những lời mình đã nói trong quá khứ. Không cần phải nói như thế. Hơn nữa, tại sao tôi lại quan tâm đến một vấn đề thường tình như vậy? Tôi không hiểu gì hết nhưng ngực tôi cảm thấy hơi ngột ngạt.

Eden, người đang đứng bên trong chiếc hộp gỗ và chìm đắm trong suy nghĩ, dừng lại một lúc rồi giật mình vì những suy nghĩ của chính mình. Trong khi đó, Cherry đang nhìn vào bên trong bộ đồ vải lanh.

Chính là lúc đó.

"Ôi trời, không phải Katie phụ trách giặt giũ sao? Sao lại bảo tôi làm việc này?"

Có tiếng người vọng lại gần đó. Có tiếng động phát ra từ bên ngoài cửa. Khi tôi nhìn nó dần dần tiến lại gần, có vẻ như nó đang hướng về phía phòng giặt.

Eden ngạc nhiên nhìn Cherry trước bộ đồ vải lanh. Cô ấy nhanh chóng quan sát địa hình xung quanh để xem liệu cô ấy trốn kịp trước âm thanh đó không. Và rồi thấy rằng đi đến Eden là quá xa, cô liền nhảy vào lỗ ở chỗ bộ đồ vải lanh. Eden cũng chui vào trong chiếc hộp gỗ.

Đúng lúc đó, một người đàn ông mở cửa và bước vào phòng giặt.

"Mẹ nó, có rất nhiều đồ cần giặt. Tên Katie đang làm cái quái gì chứ?"

Một âm thanh vang lên, như thể có một người đàn ông đang cúi xuống trước một đống quần áo cần giặt. Eden nuốt nước bọt khô khốc. Tôi lo lắng cho sự an toàn của Cherry hơn là của chính mình. Trong khi tính toán cách chế ngự người đàn ông đó chỉ bằng một đòn trong trường hợp tình huống nguy hiểm xảy ra.

Đùng.

Có tiếng động phát ra từ đâu đó. Nghe giống hệt như ai đó đá vào tường. Eden nhận ra rằng âm thanh đó phát ra từ phía bộ đồ vải lanh mà Cherry đang trốn.

"Hả? Chuyện gì nữa?"

Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông bước đi với vẻ mặt bối rối. Eden mở nhẹ nắp hộp gỗ và quan sát chuyển động của người đàn ông.

Người đàn ông đang tiến đến chỗ phơi đồ bằng vải lanh trong phòng giặt. Eden lặng lẽ quan sát tình hình, giữ chặt vỏ kiếm bên hông để có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Nhưng một lúc sau, người đàn ông nhìn vào lỗ thủng thẳng đứng ở chỗ bộ đồ vải lanh và bước ra với vẻ mặt uể oải.

"Gì có chuột ư? Nó không dọn dẹp tử tế gì hết."

Cherry rõ ràng đã đi vào bên trong, nhưng người đàn ông dường như không nhìn thấy gì.

'Thật kỳ lạ. Chuyện gì đã xảy ra?'

'Cherry đâu rồi?'

Bộ đồ vải lanh được gắn ở phía trên, vì vậy Cherry có thể đã sử dụng lối đi đó để lên lầu. Nhưng vẫn còn quá sớm để cảm thấy nhẹ nhõm. Ai biết được mối nguy hiểm nào đang rình rập ở trên lầu? Tôi phải nhanh chóng đi lên và gặp Cherry.

Sau khi đưa ra quyết định, Eden mở nắp hộp gỗ và nhảy thẳng ra ngoài.

"Hả, hả? Cái, cái gì thế này...?! Tên này là ai...!"

Trong khi người đàn ông đang sững sờ vì sốc khi nhìn thấy kẻ đột nhập, Eden nhanh chóng chạy tới và bịt miệng người đàn ông chỉ bằng một hơi thở, khống chế anh ta rồi đánh anh ta bất tỉnh bằng cách đánh vào gáy. Tôi lục soát quần áo và kiểm tra đồ đạc của người đàn ông đó với hy vọng thu thập được thông tin gì đó, nhưng không tìm thấy gì.

Eden giấu người đàn ông bất tỉnh trong đống quần áo, sau đó kiểm tra chỗ bộ đồ vải lanh mà Cherry đã vào. Hành lang dẫn lên tầng trên khá hẹp đối với tôi, chỉ vừa đủ cho một người phụ nữ cỡ cô Cherry.

'Chết tiệt.'

"Cô Cherry?"

Tôi nhẹ nhàng gọi Cherry từ quầy giặt là, nhưng không có tiếng trả lời.

'Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở trên lầu khiến cô ấy không thể quay trở lại?'

Eden không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ra khỏi cửa và đi lên lầu. Bất kể tòa nhà này là gì, tôi phải giải cứu Cherry trước khi cô ấy gặp nguy hiểm. Đôi mắt lạnh lùng của Eden lóe lên dữ dội khi anh đứng trước cửa với thanh kiếm được rút ra.

***

Ôi chúa ơi, toang *cmnl*...

Tôi có thể nhìn thấy lối vào bộ đồ vải lanh mà tôi vừa trốn phía bên dưới. Đó là lối vào thông với phòng giặt là nơi Eden vừa mới ở cách đây một lúc.

Độ xuyên thẳng đứng ở đây hơi chật chội. Nó giống như ống thông gió hay được nhìn thấy trong phim. Sự khác biệt duy nhất là lỗ thông hơi ở đó nằm ngang, còn lỗ thông hơi ở đây lại nằm dọc.

Tôi không biết người đàn ông bước vào phòng giặt là ai nên tôi không thể dễ dàng tiết lộ danh tính của mình. Trong trường hợp đó, đi xuống là phương án sai và cách cuối cùng duy nhất là đi lên. Hơn nữa, đây không phải là nhiệm vụ dễ dàng do cấu trúc của đoạn không gian này.

Tôi thầm chửi thề và dùng sức vào tay chân đang bám trên vách hành lang.

'May mà tôi có sức khỏe tốt.'

Tôi trở nên lo lắng khi giọng nói của người đàn ông vọng vào phòng giặt ngày càng gần.

Khi nhìn lên lối vào tầng trên đã ở ngay trước mặt tôi. Tôi từ từ bước lên hành lang, dùng hết sức lực ở tay và chân. Tôi phải đi lên càng nhanh càng tốt. Chuyện này không nên xảy ra, nhưng nếu người đàn ông thò đầu vào hành lang này để tìm đồ giặt thì đó sẽ là một thảm họa.

Khi cuối cùng tôi cũng tìm thấy lối vào hành lang ở tầng trên và giơ tay lên, tôi vô tình đá vào hành lang khi cố bước lên đó.

Đùng.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đập vào tường hành lang vang vọng.

Chết tiệt.

"Hả? Chuyện gì nữa?"

Tôi nghe thấy tiếng người đàn ông đang tiến lại gần lối đi. Tôi khó khăn lắm mới ra được bên ngoài, phải bám vào lối vào khu giặt là ở tầng trên. Tôi không biết có phải do may mắn không nhưng người đàn ông ở tầng dưới dường như không nhìn thấy tôi.

Tôi lau mồ hôi lạnh rồi mới nhìn quanh căn phòng nơi tôi vừa ngã vào. Trời tối. Đó là một không gian không có cả cửa sổ.

'Tôi đang ở đâu thế này?'

Ờm.

Tôi bịt mũi vì mùi hôi thối bốc ra từ đâu đó. Tôi không biết đó là cái quái gì nhưng nó thực sự tệ. Mặc dù mùi hôi vẫn còn, nhưng không có dấu hiệu nào của sự sống được cảm nhận. Không có ai trong phòng.

'Ồ, nhưng điều đó vẫn đáng ngại. Tôi muốn xuống nhanh.'

Tôi ngồi xuống trước lối vào hành lang mà tôi vừa trốn thoát. Và lắng nghe tiếng người đàn ông ở tầng dưới rời khỏi phòng giặt. Mục đích là quay trở lại ngay sau khi người đàn ông rời đi.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng tôi đột nhiên mở ra. Tôi không mở nó.

Một người đàn ông được nhìn thấy đang đứng trong luồng ánh sáng đột ngột đổ xuống. Mái tóc đen ngắn buông thõng trên cổ, đôi mắt đỏ như máu và một chiếc khuyên tai lủng lẳng ở một bên tai. Một người đàn ông dừng lại ở lối vào, tay đút trong túi quần và ngậm tẩu thuốc trong miệng.

Tôi ngồi xổm xuống trước bộ đồ vải lanh, nhìn anh ta và chết lặng. Lông mày của người đàn ông nhướng lên.

"Ha. Đây là chuyện gì đây?"

Tôi biết hắn là ai.

"Tôi gần như không nhận ra cô trong một giây. Tôi không ngờ lại gặp cô ở một nơi như thế này."

Người đàn ông rít một hơi thuốc, rồi thở ra một hơi khói và cười.

"Cherry Sinclair. Lâu rồi không gặp."

'*** Tại sao lúc này lại gặp tên điên này?'

Elliot Reddy Vernonham. Tại sao hắn lại ở đây......? Tôi đoán đây chính là cảm giác khi gặp trùm cuối ngay sau khi bắt đầu trò chơi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro