CHƯƠNG 102

CHƯƠNG 102

Tôi vừa định dùng sức để cắt đứt sợi dây. Elliot đột nhiên gật đầu, miệng lẩm bẩm như thể vừa nhận ra điều gì đó.

"Ừ. Một mình cô thì làm được gì chứ? Giờ không còn hào quang của Sinclair, cô chẳng còn ai để dựa dẫm."

"......?"

Hắn tự đặt câu hỏi và tự mình đưa ra kết luận.

Kết luận khá khó hiểu.

Tôi đang nghiêng người về phía trước trong khi bị trói vào ghế và cố cắt dây thừng. Nên phần lưng ghế của tôi bị nhấc lên vì tôi cúi gập người. Đây thực sự là một cảnh tượng kỳ lạ và gây chú ý.

Elliot hỏi tôi, chính xác là tôi đang ở trong tình thế trông như bị bắt quả tang khi đang cố trốn thoát.

"Cô đang làm gì thế?"

"Tôi đang nhìn dây giày của mình."

"......."

"Nhìn này, đây là nút thắt hình con bướm. Đẹp đúng không?"

Tôi gật đầu về phía nút thắt trên giày của mình và nói, Elliot nhìn theo tôi, mắt hắn dán chặt vào những nút thắt trên giày của tôi.

"Hình bướm đâu?"

"Đây không phải hình bướm thì là gì? Mắt nhìn của anh kỳ lạ thật đấy."

"Nút thắt giày của cô mới kỳ lạ."

"Không, nhìn kỹ đi. Đẹp lắm. Tôi cũng thắt cho anh thế này nhé?"

"Ngồi xuống và đừng nói nhảm nữa."

"Hửm."

Elliot cười phá lên vì hành vi lố bịch của tôi. Nhìn biểu cảm của hắn ta, có vẻ như hắn không thấy bất kỳ sự nghi ngờ hay cảm giác đe dọa nào.

Tôi liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của Elliot và liếc nhanh.

"Tôi có điều muốn hỏi anh."

"Tôi không có ý định nói với cô bất cứ điều gì."

Elliot nói với nụ cười hớn hở. Thật khó chịu.

"Anh nói đã cử người đến Brunel. Tại sao anh lại cử người đến đó? Brunel là thiên đường của quái vật cho đến khi tôi đến đây."

Tôi hỏi câu hỏi một cách hời hợt và không quan tâm. Nhưng Elliot không để ý đến lời tôi nói và chuyển chủ đề.

"Nói cho tôi biết điểm yếu trong hệ thống an ninh của chúng tôi là gì? Nếu cô trả lời tốt, tôi sẽ giết cô mà không gây đau đớn gì."

Elliot có vẻ bình tĩnh hơn, nhưng thậm chí còn loạn trí hơn.

Tôi nhớ lại khuôn mặt của Elliot khi hắn ta đâm vào đùi Nam tước Wipend bằng thanh kiếm của mình và cười một cách rùng rợn. Gã đó thực sự có thể sẽ giết tôi.

'Tên chết dẫm này, hãy trả lời câu hỏi của tôi khi tôi còn nói chuyện tử tế.'

Có vẻ như gã này không có ý định cung cấp cho tôi thông tin tôi muốn khi tôi nói chuyện tử tế.

Tôi lắc đầu và trả lời câu hỏi của hắn.

"Đây là Khách sạn Sinclair. Lẽ tự nhiên khi anh biết ít hơn về cấu trúc của tòa nhà so với tôi."

"Vậy cô từ đâu tới?"

Elliot hỏi lại, không hề để ý đến những gì tôi nói.

'Đồ khốn nạn.'

Tôi nhớ đến cấu trúc chung của tòa nhà Khách sạn Sinclair. Hóa ra thật sự có một lý do chính đáng.

"Khi xây dựng khách sạn Sinclair, chúng tôi thường lắp đặt thang thoát hiểm trong mỗi phòng nghỉ."

"Thang thoát hiểm à? Này Sinclair. Ở đây không có thứ đó. Tôi đã kiểm tra hết rồi."

Elliot nói chuyện với tôi như thể hắn ta đang dạy đời tôi. Hắn rất thong thả và thậm chí không hề nao núng.

Khi xây dựng Khách sạn Sinclair, cha tôi đã bỏ rất nhiều công sức vào việc xây dựng lối thoát hiểm khẩn cấp.

Vào thời điểm đó, Vương quốc Graydon nổi tiếng với việc xây dựng các tòa nhà cao tầng, nhưng vì không có kế hoạch sơ tán phù hợp trong trường hợp hỏa hoạn nên thường xảy ra mất mát về người.

Vì lý do này, Khách sạn Sinclair có nhiều biện pháp chuẩn bị để ứng phó khẩn cấp ngoài thang cứu hỏa.

"Nó được lắp trên lan can ban công của mỗi phòng khách. Nếu không tin thì hãy kiểm tra ngay đi. Ở đây cũng có ban công đấy."

Elliot gật đầu với người đàn ông đang đợi ở cửa. Một trong hai người đàn ông cầm súng trường đang đợi từ từ tiến lại gần ban công.

Người đàn ông đang quỳ trước lan can ban công, dường như đang loay hoay với một số thứ, rồi đột nhiên gõ vào phần dưới của lan can.

Cốc cốc-

Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống.

"Hả? Ngài El. Người phụ nữ đó nói đúng đấy. Cái thang......"

Gruuuuu!

Có vẻ những con quái vật tụ tập phía trước đã bắt đầu bám vào chiếc thang sau khi nghe thấy tiếng thang rơi xuống. Chiếc thang bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Người đàn ông đang cố gắng bám vào chiếc thang rung lắc và chửi thề.

"Mẹ nó, chết tiệt! Này, Philip. Cứu tôi với!"

Anh ta gọi một người đàn ông tên là Philip đang đứng trước cửa. Cuối cùng, hai người đàn ông hợp sức lại và trèo lên thang đến lan can ban công.

"Chậc."

Elliot tặc lưỡi khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Người đàn ông tên Philip vật lộn với chiếc thang một lúc trước khi cầm lấy khẩu súng trường và bắt đầu bắn xuống lan can. Tôi nghĩ có con quái vật nào đó bám vào chiếc thang.

Bùm-! Đùng-!

'... Mấy tên này có phải bị ngốc không?'

Hạ thấp thang xuống hết mức sẽ gây ra nhiều tiếng ồn, trong khi có nhiều quái vật tụ tập bên ngoài, chẳng phải sẽ gây ra vấn đề sao? Tôi có cần phải nói với họ điều này không?

Hơn nữa, an ninh đã bị phá vỡ vì những người được giao nhiệm vụ kiểm soát tôi bằng súng, giờ đang treo tòn ten trên lan can ban công. Tôi nhắc lại câu chuyện về chiếc thang chỉ để chuyển hướng sự chú ý sang nơi khác, nhưng mọi việc trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Tôi nhìn lại cánh cửa đóng chặt. Mặc dù sự náo loạn này đang diễn ra, nhưng không có ai đến xem. Có vẻ đây là tầng cao nhất và Elliot là người duy nhất sử dụng tầng này.

'Điều đó có nghĩa là tôi thực sự có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn nhỉ?'

Tôi nghĩ rằng nếu có ai đó xông vào, tôi có thể dùng Elliot làm mồi nhử.

Đây là trại do một gã muốn làm vua lập ra. Chẳng phải đồng nghĩa là nếu bắt được vua – người có quyền lực tuyệt đối – thì tôi sẽ thắng sao?

Elliot đang thong thả hút tẩu và ngắm nhìn ban công.

'Hắn không nên mất cảnh giác.'

Lần này tôi thực sự dồn hết sức lực vào cơ thể để phá vỡ sợi dây đang trói chặt tôi.

Phắc—-

Khi Elliot quay đầu về phía tôi vì tiếng động, tôi nhanh chóng nhặt chiếc rìu ở dưới đất và nhắm vào cổ hắn ta.

Thuốc lá từ tẩu của Elliot rơi ra khỏi miệng và lăn trên sàn nhà. Hắn nhìn tôi với cái miệng há hốc.

"Cái quái gì thế này... Làm sao có thể..."

Tôi mỉm cười với hắn.

"Chúng ta có nên nói chuyện tử tế vào lúc này không?"

Ngay lúc đó, hai người đàn ông vừa mới nâng thang xong quay về phía tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. Họ dừng lại khi thấy tôi chĩa rìu vào cổ Elliot.

"Tên kia. Lại đây trói hắn lại."

Tôi gật đầu về phía người đàn ông tên Philip.

Hai người đàn ông cầm súng trường và đứng bần thần nhìn Elliot, không biết phải làm gì. Elliot khiển trách Philip bằng giọng gay gắt.

"Philip. Tôi sẽ tính sổ anh sau. Sao lại trói Sinclair cẩu thả thế hả?"

Elliot đã tận mắt chứng kiến nhưng lại đánh giá thấp sức mạnh của tôi.

Sự thật đúng là khó tin. Ngay cả một người đàn ông trưởng thành bình thường cũng không thể tự giải thoát nếu bị trói bằng sợi dây dày như vậy.

"Công chúa Sinclair cao quý của chúng ta đã từng giết con quái vật nào bằng cây rìu này chưa? Thứ nguy hiểm như thế này không phải thứ mà một quý cô có thể sử dụng."

Elliot nói như thể đang dỗ dành một đứa trẻ. Khi những người đàn ông trên ban công vẫn tiếp tục nhìn hắn, hắn mỉm cười và nói với họ.

"Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô muốn. Sẽ vui lắm."

Những người đàn ông mỉm cười và nói, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm trước thái độ thoải mái của Elliot.

"Cô gái trẻ đó thật năng động."

"Con nhỏ đó phiền phức quá."

Họ đang nói chuyện với nhau và cười nhạo tôi.

Tôi nhắm rìu vào Elliot, người đang ngồi trên ghế, và đá vào một trong hai người đàn ông đang tiến lại gần.

Phù!

"Á!"

Người đàn ông tôi đá bay đi rất xa và đập vào lan can ban công. Nhìn thấy hắn ta không thể cử động, tôi nghĩ hắn đã ngất đi.

Philip và Elliot ngạc nhiên đến nỗi không thể cử động và chỉ nhìn chằm chằm một cách vô hồn.

"Đúng như anh nói, một cô gái như thế này làm sao có thể tự mình vượt qua hang ổ quái vật và đến được đây đúng chứ?"

Chỉ đến lúc đó hai người đàn ông mới quay lại nhìn tôi. Tôi lại gật đầu với Philip.

"Trói hắn lại. Nếu anh không muốn có kết cục giống tên kia."

Nhưng Philip không hề di chuyển một inch nào.

'Ôi trời. Tại sao không ai nghe lời tôi?'

Tôi kề lưỡi rìu vào cổ Elliot và thì thầm với hắn ta.

"Tôi tự hỏi liệu đám người hầu của anh có hiểu tôi đang nói gì không. Hay là chúng nghĩ rằng chúng có thể chiếm lấy vị trí cầm đầu sau khi anh chết?"

Khuôn mặt của Elliot nhăn lại. Trong lúc Philip đang hoảng loạn, Elliot đã hét vào mặt hắn.

"Mày đang làm cái gì thế?! Giết nó đi!"

Ngay khi Elliot hét xong, Philip đã giơ súng trường lên. Cùng lúc đó, tôi túm lấy gáy Elliot và chặn đường bắn từ hắn ta.

Đùng!

"Aaaa!"

Elliot bị bắn vào hông khi hắn ta cố vùng vẫy với cái gáy bị tôi giữ chặt. Nói chính xác hơn thì có vẻ viên đạn đã sượt qua hông của hắn.

Đây không phải là chấn thương chí mạng. Nhưng nếu tôi không dùng Elliot làm lá chắn, tôi sẽ là người duy nhất bị thương.

'Nếu để những kẻ này yên, họ sẽ lại làm những điều tương tự. Họ là kiểu người sẽ giết người không chút do dự. Tôi có nên kết thúc mọi chuyện ở đây không?'

Tôi không có ý định làm hại bất kỳ ai, tại sao mọi người lại tàn nhẫn như vậy? Đầu tôi nóng bừng. Bàn tay đang giữ gáy Elliot đột nhiên siết chặt.

Nhưng vào lúc đó,

[Cô Cherry, tốt hơn hết là đừng nghe những gì bọn rác rưởi nói. Tâm hồn cô sẽ trở nên bẩn thỉu.]

Đột nhiên những gì Eden nói vang lên bên tai tôi. Sau đó, tâm trí đang sôi sục của tôi đột nhiên nguội lại.

Bất cứ khi nào tôi muốn sử dụng sức mạnh của mình theo ý muốn, tôi lại nhớ đến lời Eden đã nói. Thật ngạc nhiên, những lời nói đó có tác dụng giúp tôi bình tĩnh lại.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, khuôn mặt ngạc nhiên của Philip hiện ra. Hắn ta sững sờ hét lên, nhìn qua nhìn lại giữa họng súng đang bốc khói và Elliot đang khạc nhổ máu.

"Chết tiệt! Này, El! Cậu ổn chứ?"

Elliot rên rỉ và khạc nhổ nước bọt đẫm máu xuống sàn. Sau đó hắn ta chửi rủa Philip, người đã bắn hắn.

"Philip, tên chó chết... Nếu tao chết... Tao sẽ không để mày thoát dễ dàng đâu...."

Như tôi đã nói, đó không phải là vết thương chí mạng, nhưng hắn ta đột nhiên để lại di chúc. Ôi trời, hắn thực sự khó hiểu quá. Tôi đoán hắn là người hay đùa.

Khi tôi buông cổ Elliot ra, hắn ngã xuống sàn, rên rỉ và không thể đứng dậy.

"Làm sao cô lại mạnh như vậy......."

Tôi ngẩng lên khỏi Elliot – người đang lẩm bẩm như thể bị ma ám, và thấy Philip đang chĩa súng vào mặt tôi.

Tôi dùng tay giữ nòng súng dài trước mặt. Nòng súng rung chuyển. Không phải tôi đang run, mà là tay Philip đang run.

"Cô, cô. Cô bị nhiễm bệnh à...?"

Tôi đoán là tên này nghĩ tôi bị nhiễm bệnh và bộc phát sức mạnh siêu nhiên của mình ngay trước khi tôi biến thành quái vật. Tôi nói với nụ cười trên môi.

"Nếu đã bị nhiễm thì còn tỉnh táo không? Tên ngốc, nếu định bắn thì đừng có ở trong tầm bắn của tôi."

Tôi bẻ đôi nòng súng đang cầm và giơ lên cao. Mắt Philip mở to. Hắn nhìn tôi và nòng súng vỡ với vẻ không tin nổi.

"Mẹ kiếp!! Mày là thứ gì thế!"

"Tôi đã được hỏi câu hỏi đó rất nhiều lần nên tôi nghĩ mình nên chuẩn bị một câu thoại giống như Rocket X."

Nếu ai đó hỏi tôi là ai, tôi sẽ trả lời một cách tự nhiên như thế!

"Mày lại nói cái quái gì vậy?!"

"Vâng. Là vậy đó."

Tôi đánh Philip một cách không thương tiếc vào sau đầu và khiến hắn bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro