CHƯƠNG 89
CHƯƠNG 89
Ngoài ra, khi nghĩ đến vợ của Harrison là Isabella, tôi biết mình không phải mẫu người yêu thích của anh ấy.
Bởi vì Isabella không giống như tôi, cô ấy rất trong sáng và xinh đẹp, như thể cô ấy được vẽ bằng cọ vậy.
Harrison lẩm bẩm lần nữa, gần giống như một tiếng thở dài, khi anh chỉnh lại kính.
"Tôi đã nuôi dạy người như thế nào, tiểu thư...."
Không, Harrison cứ nói rằng anh ấy đã nuôi nấng tôi. Thành thật mà nói thì điều đó không sai, nhưng... .
"Hai người không đi sao?"
Sau một quãng đường dài, Eden quay lại và hỏi chúng tôi. Chỉ đến lúc đó Harrison và tôi mới bắt đầu di chuyển.
"Nhưng người dân thị trấn có tốt không?"
Harrison tỏ vẻ bối rối trước câu hỏi của tôi. Bởi vì anh không biết đã có một cuộc ẩu đả giữa tôi với người dân thị trấn trong khi giải cứu Emma và Victor.
Tôi giải thích ngắn gọn với Harrison về những gì đã xảy ra khi chúng tôi giải cứu Emma và Victor. Sau đó khuôn mặt của Harrison trở nên nhăn nhó với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Sao họ dám làm thế với một cô gái trẻ...."
Harrison lẩm bẩm những lời lẽ cay nghiệt không phải phong cách của anh, nói rằng ngay cả khi anh nhai họ, họ cũng không làm anh thỏa mãn.
Tôi cảm thấy yên tâm khi thấy Harrison xem khó khăn của tôi giống như khó khăn của chính anh ấy. Lúc này, người anh duy nhất tôi có thể tin cậy là Harrison.
Harrison luôn có vẻ mặt thoải mái và bình tĩnh, nhưng có lẽ vì hoàn cảnh, tôi cũng được chứng kiến nhiều khía cạnh khác nhau của Harrison trong một thời gian ngắn.
"Có bao nhiêu người có thể ở nguyên vị trí của mình và tự bảo vệ mình trong thời điểm này?"
Trong khi đó, Eden liếc nhìn Harrison đang tức giận và đưa ra một câu hỏi.
"Nếu có kẻ như thế xuất hiện lần nữa, chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc đuổi họ ra khỏi làng."
"Anh nghiêm túc đấy à?"
Tôi nheo mắt và nhìn Eden.
"Tôi biết cô nghĩ gì về tôi, Cherry, nhưng chính trực không đồng nghĩa với việc dễ bị bắt nạt."
"Tôi cứ tưởng anh là đồ ngốc."
Trên thực tế, Eden không phải đã suýt chết khi chạy khắp nơi cố gắng cứu ít nhất một người nữa ngay sau khi thế giới bị hủy diệt sao?
"Cherry, tôi đâu có tệ đến thế. Biệt danh của tôi là Chó Điên của Benton."
Tôi gật đầu với khuôn mặt run rẩy.
"Anh có tự hào về biệt danh Chó điên của Benton không?"
"Chẳng có lý do gì để ghét nó. Chỉ cần nghe đến biệt danh đó là ai cũng run rẩy như con chim ác."
"Vậy tôi cũng có thể tự hào về 'Người đàn bà điên trong ngôi nhà hoang'?"
"Điều đó thực sự điên rồ, nên chắc hẳn khó khăn."
"Như thế chẳng phải tốt hơn khi bị gọi là chó sao?"
"Và......."
Eden liên tục thốt lên đầy ngưỡng mộ. Tôi không biết anh ấy ngạc nhiên về điều gì đến thế, nhưng tôi nghĩ mình sẽ nhận được câu trả lời kỳ lạ nếu hỏi, nên tôi quyết định bỏ qua.
"Hai người đang làm gì thế?"
"......Tôi xin lỗi, Harrison. Chúng ta đi nhanh thôi."
Đột nhiên cảm thấy xấu hổ nên tôi im lặng. Tất nhiên Eden vẫn tiếp tục bước đi một cách bình tĩnh như thể anh ấy không hề quan tâm.
"Nhưng ai dám gọi người là người đàn bà điên?"
Harrison, người thường gọi là tiểu thư Cherry (do Amy tự công nhận), hỏi với giọng điệu có chút tức giận.
Lần này tôi giả vờ không biết gì cả, vì nếu tôi nói sự thật rằng nhiều dân làng Brunel gọi tôi như vậy, Harrison sẽ đốt cháy ngôi nhà của trưởng làng nơi tôi đang đến.
"Không phải ai cũng gọi như vậy. Ngôi sao đó, ngôi sao, ngôi sao... Có rất nhiều người gọi ta là tiểu thư."
Tôi cảm thấy xấu hổ khi phải nói to cụm từ "Kẹo ngôi sao", nên tôi chỉ lẩm bẩm và Harrison cau mày.
"Ngôi sao... tiểu thư?"
Bên cạnh anh, Eden bật cười. Tôi không nói gì thêm nữa và chỉ im lặng.
Chúng tôi vẫn đi đến nhà trưởng làng trong khi nói chuyện vô nghĩa này.
Giờ nghĩ lại thì từ khi nào tôi có thể trò chuyện thoải mái như vậy với Eden?
'À. Vậy thì.'
Khi anh ấy nói với tôi rằng những gì tôi làm trước khi thế giới bị phá hủy không quan trọng.
Rõ ràng là thái độ của Eden đối với tôi đã thay đổi đáng kể kể từ đó.
'Dù thế nào đi nữa thì đây không phải là một dấu hiệu tích cực sao?'
Eden và tôi hợp nhau hơn tôi nghĩ.
Tôi tự hỏi liệu việc bị anh ấy tẩy não để trở thành bạn cặp của anh ấy có ảnh hưởng đến tôi hay không, nhưng đôi khi Eden là người duy nhất vui vẻ lắng nghe những điều vô nghĩa mà tôi nói.
[Cô Cherry, tốt hơn hết là đừng nghe những gì bọn rác rưởi nói. Tâm hồn cô sẽ trở nên bẩn thỉu.]
Hơn nữa chính Eden là người đã giúp tôi kiểm soát được cảm xúc của mình khi nó trào dâng ngoài tầm kiểm soát...
Kết cục thì bây giờ những người dân làng đang bị giam giữ sắp được thả ra, công việc của Eden đã hoàn thành.
[Cho đến khi cô Cherry không còn cần tôi nữa...]
Tôi chắc chắn Eden đã nói thế.
Lúc này tôi cũng thầm mong Eden sẽ ở lại Happy House. Nhưng tôi không thể biết được Eden đang nghĩ gì trong đầu.
'Tôi vẫn cần Eden, tôi có nên nhún nhường và nói rằng tôi cần anh ấy không?'
Nhưng vì lý do nào đó nếu tôi hành động như vậy, tôi cảm thấy Eden sẽ khó chịu và bỏ đi. Cách suy nghĩ của Eden có vẻ hơi kỳ lạ nên khó có thể đoán được.
"Lối này."
Eden, với khuôn mặt dường như biết rất rõ ngôi nhà của trưởng làng, đã dẫn đường cho chúng tôi trên đường đi.
Trưởng làng đang ở trong một con hẻm dân cư cách phố chính của Brunel một dãy nhà.
Nhà của trưởng làng là một ngôi nhà nhỏ hai tầng có sân rộng.
Chúng tôi mở cửa và đi vào thì thấy mọi người đang co cụm lại trong phòng khách, bị trói bằng dây thừng vào cột nhà. Có vẻ như có khoảng mười người ở đó.
Những người phát hiện ra chúng tôi đều run lên vì sợ hãi. Có vẻ như họ nghĩ tôi đang thông đồng với Kintney.
Chỉ đến lúc đó tôi mới hối hận vì đã không mang theo Amy, người có lẽ là một gương mặt quen thuộc với họ.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có nhiều người nhận ra tôi và khuôn mặt của Eden.
Họ quằn quại chân tay như thể đang lên cơn động kinh và chỉ toàn bộ cơ thể vào chúng tôi. Nhưng mọi người đều bị bịt miệng nên không thể nói được.
Eden, Harrison và tôi bình tĩnh cởi trói cho mọi người. Ngay cả trong hoàn cảnh đó, tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Có phải là do định kiến phát sinh từ những người dân thị trấn đã cố giết Victor và Emma không?
Bởi vì chúng ta nghĩ rằng nếu thả chúng ra, chúng có thể sẽ tức giận hoặc cố gắng làm hại chúng ta.
Nếu họ có bất kỳ hành động thù địch nào chống lại chúng tôi, như Eden đã nói, chúng tôi sẽ đuổi họ ra khỏi làng một cách không thương tiếc.
Chúng tôi đã chiếm được thị trấn này. Việc tuyên bố quyền sở hữu trước khi bị phá hủy là vô ích.
Chúng tôi là những người đã đuổi hết lũ quái vật ra khỏi làng và tiêu diệt những kẻ xâm lược.
Trong tình hình hiện tại khi hệ thống xã hội đã sụp đổ và cuộc sống của con người bị quái vật đe dọa mọi lúc, chúng ta không thể làm gì được. Đây là sự thật.
Nhưng đáng ngạc nhiên là không có người dân làng nào bị nhốt trong nhà trưởng làng tỏ ra thù địch với chúng tôi hay đưa ra bất kỳ lời lẽ hung hăng nào.
Tôi đoán là vì nỗi sợ còn lớn hơn thế.
"Chuyện gì, chuyện gì đang xảy ra vậy...."
Người đầu tiên lên tiếng là trưởng làng, ông nói rằng năm nay ông đã sáu mươi tuổi.
Tôi hỏi trưởng làng.
"Ông nói rằng những người sống sót ở làng Kintney đã cố bắt cóc và đưa ông đi à?"
"Phải... Bọn chúng nói sẽ bắt chúng tôi làm nô lệ. Chúng nói cần nhân công để khai phá ngọn núi phía sau làng Brunel...."
Người trả lời câu hỏi của tôi là người phụ nữ ngồi cạnh trưởng làng.
'Nhân công để khai phá ngọn núi phía sau làng Brunel....'
Tôi nghĩ những người sống sót ở Kintney đến để đánh cắp số lương thực và nhu yếu phẩm còn lại từ ngôi làng Brunel, nhưng có vẻ như họ có một mục tiêu lớn hơn.
Chắc chắn ngọn núi phía sau Làng Brunel sẽ là một nguồn tài nguyên quan trọng để bảo vệ. Đó cũng là lý do lớn nhất khiến tôi quyết định mua Happy House.
Tôi nhìn quanh những người mệt mỏi và luộm thuộm rồi nói:
"Những người đó đã chết rồi. Họ bị quái vật cắn. Và quái vật đều đã chết."
Sau những lời đó, một sự im lặng nặng nề bao trùm phòng khách. Mọi người chỉ nhìn nhau, như thể họ khó có thể tin những gì tôi đang nói.
Sau đó người phụ nữ vừa nói chuyện lúc nãy lại hỏi tôi lần nữa.
"Vậy ai đã giết quái vật?"
"Chúng tôi."
"Chỉ có ba người ư?"
"Tôi có bạn đồng hành."
Cuối cùng Harrison là người trả lời.
Harrison có giọng nói điềm tĩnh, điềm đạm và tông giọng mạnh mẽ, khiến anh trở thành mẫu người dễ dàng chiếm được lòng tin và sự tin tưởng của mọi người.
"Ngôi làng giờ đã an toàn, tất cả kẻ xâm lược và quái vật đã bị tiêu diệt. Tuy nhiên để đảm bảo an toàn trong tương lai, chúng tôi cần xây dựng một bức tường phòng thủ để chặn lối vào làng. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của mọi người để xây dựng lại ngôi làng. Mọi người sẽ giúp chúng tôi chứ?"
Sau lời nói của Harrison, người dân thị trấn nhìn nhau rồi lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Tôi có thể giúp gì?"
"Mọi người đã cứu chúng tôi, tất nhiên chúng tôi phải giúp rồi."
Mọi người nhìn chúng tôi với thái độ tích cực và nói:
Ồ. Quả nhiên là Harrison. Tôi đoán luật sư thì khác biệt. Một giọng nói hấp dẫn có thể làm người khác bình tĩnh và tự tin hơn. Giọng của Harrison cũng giống như vậy.
Tôi cũng nghĩ rằng nếu sau này tôi phải phát biểu, tôi nên nhờ Harrison phát biểu.
Sau đó một bà lão tiến đến chỗ tôi và nắm chặt cả hai tay tôi. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chúng tôi.
"Thực ra tôi đã gặp cô cách đây vài ngày."
Bà ấy nói một cách khó khăn.
"Cô đã cõng bác sĩ trên lưng rồi dùng rìu để đánh bay lũ quái vật."
Mọi người xôn xao trước lời nói của bà lão. Đột nhiên như một trận lũ, mọi người lần lượt tiến lên và bổ sung thêm vào những gì người phụ nữ đang nói.
"Tôi, tôi cũng thấy. Tôi đang trốn trên tầng hai của cửa hàng vũ khí. Cô Sinclair đã xử lý hết lũ quái vật ngoài đó đúng không?"
"Ôi trời. Tôi cũng thấy rồi. Cô gái trẻ này mạnh mẽ quá. Cảm ơn cô."
Mọi người liên tục bày tỏ lòng biết ơn. Tôi ngượng ngùng gãi má và chào họ.
Không, tôi rất ngạc nhiên khi mọi người đều thấy tôi đi ngang qua với Knox trên lưng. Knox sẽ rất ghét nếu anh ấy phát hiện ra chuyện này.
"Đây là điều cả nhóm chúng tôi đã cùng nhau thực hiện. Từ giờ trở đi tất cả chúng ta cần phải cùng nhau nỗ lực để tồn tại. Mọi người cần ghi nhớ điều này."
Tôi nắm tay mọi người và nói điều đó. Sau đó họ gật đầu liên tục với vẻ mặt xúc động.
"Nhờ có cô mà chúng tôi đã được cứu. Mạng sống của chúng tôi giờ thuộc về cô."
"Không. Không cần phải trịnh trọng đến thế đâu."
Câu trả lời ngượng ngùng của tôi khiến mọi người bật cười. Nhờ vậy mà tôi cũng mỉm cười.
May mắn là những người này khác với những người đã cố giết Victor và Emma.
Vâng. Nhờ có những người như thế này, ngay cả khi thế giới này tận thế thì vẫn còn có thể hy vọng vào tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro