•Trần Trường Sinh x Âu Dương• P1_Thanh cao_

( Lưu ý : Cố ý viết lậm QT và có một số từ ngữ Hán việt để giống trong phim cũng như tiểu thuyết, các danh xưng có thay đổi, thay vì gọi cả hai là hắn, y, thì tôi viết là cậu ta, anh cho mọi người dễ đọc )

———

Trong không gian đen kịt, một thân kim bào khập khiễng bước đi. Nhưng màn đêm vô tận như đang chuyển động, từng bước từng bước đều muốn nuốt chửng lấy con người lạc lối trước mắt.

"Không thấy..tại sao? Huynh ở đâu? Đừng doạ ta, làm ơn..."

Cậu ta khó khăn lê thân về phía trước, xung quanh đều đã bao phủ bởi những làn khói đen mù. Nước mắt vô lực chảy ra, cũng không biết bản thân cậu ta tìm kiếm cái gì, chỉ thấy rằng cậu ta cứ đi, đi mãi, nhưng trước mắt như cũ chỉ là một màu đen.

Bỗng cơ thể cậu ta cứng đờ, chân run run nhìn vào bóng người đang hiện ra trong khói mờ hư ảo, là hắn, là Tổ Uyên!

Cậu ta mấp máy môi, dường như không tin được mà ngồi gục xuống, trong mắt hỗn loạn từng mảnh kí ức khác nhau.

Cái người được gọi là Tổ Uyên bước đến, trên tay mang theo một đạo kiếm hắc tuyền, tay kia kéo lê một thân xác dính đầy huyết sắc.

Hắn ta đứng trước mặt Trường Sinh, vứt tới trên cậu ta một người thân đã không còn lưu hơi ấm. Trường Sinh một mặt hoảng sợ, nước mắt rơi ngày càng nhiều, cậu ta dường như bất lực, lại một vẻ không cam tâm, ôm chầm lấy thân xác trước mắt.

-Âu Dương sư huynh...

Cậu ta vùi mặt vào hõm cổ Âu Dương chỉ còn là một cái xác lạnh ngắt, tay chỉ biết níu lấy anh thật chặt, tiếng khóc nấc lên trong không gian tối mịt như cào xé lòng người.

-Trường Sinh, này Trường Sinh!

Một giọng nói vang vọng trong đầu Trần Trường Sinh, đem cậu ta bất ngờ mở mắt, lồng ngực truyền đến một trận khó nhọc, bộ dáng sợ hãi nhìn lấy khung cảnh xung quanh.

-Ngươi sao lại khóc, gặp ác mộng rồi?

Cậu ta thở gấp, trong mắt nhanh chóng thu đến thân ảnh thanh niên trước mặt. Trần Trường Sinh dùng hết sức ngồi dậy, lao thẳng vào lòng đại sư huynh.

Anh thấy sư đệ của mình tâm lý chưa vững, cũng không có đẩy cậu ta ra, anh dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Trần Trường Sinh, một giọng ôn nhu hỏi khẽ :

-Đừng khóc, sư huynh làm chỗ dựa của ngươi, là ai để ngươi phải chịu ủy khuất, liền nói cho ta..

Âu Dương đưa lên tay áo chùi lấy khoé mắt rơi lệ của Trường Sinh, lại như đối với trẻ con mà liên tục dỗ dành.

-Đại sư huynh...ta-..ta mơ thấy ngươi bị giết..nhưng ta không cách nào cứu được ngươi...

Trường Sinh trong lòng Âu Dương vô lực cắn môi, giọng nói run run, đáy mắt phiếm hồng vừa được anh lau đi lại lần nữa rỉ nước.

Âu Dương một hơi thở dài, xoa xoa mái tóc rối mù của cậu ta, lại hướng cậu ta vẻ mặt an ủi :

-Đã bảo ngươi đừng khóc, ta không phải vẫn đang ở đây sao? Cũng không phải là tiểu tử mới lên ba, sao ngươi lại hở chút là khóc như vậy?

Trường Sinh hơi lắc lắc đầu, cũng không để tâm mặt mũi mà vùi vào hõm cổ Âu Dương, nhắm mắt hít lấy mùi hương thảo dược trên người anh, đem tâm tình đang hoảng loạn dìm xuống một chút.

-Nếu ngươi ổn rồi thì sư huynh ta không quấy rầy nữa, ở lại nghỉ ngơi thật tốt, sau này cơm nước để tiểu Bạch nấu đi.

Âu Dương nhìn vào Trường Sinh tâm trạng đã  dần ổn định, nói xong liền chuẩn bị đứng dậy rời đi. Nhưng cơ thể mới dùng sức đứng lên một chút, lại bất ngờ bị Trường Sinh kéo trở về.

-Sư huynh ngươi đừng đi..đêm nay ở lại với ta...có được không?

Đối mặt với Trường Sinh làm ra bộ dáng đáng thương, anh cũng không nỡ để cậu ta tiếp tục như vậy, lại lần nữa ngồi xuống đối diện cậu ta, đem cậu ta ôm vào lòng.

-Được, đêm nay ở lại với ngươi.

Sống cùng nhau bấy lâu, anh đều đã biết người sư đệ này của mình luôn gặp ác mộng, mỗi lần cậu ta đều không cầu anh nán lại, nhưng hôm nay lại chủ động giữ lấy anh, chắc chắn là thật lòng không muốn anh rời đi.

Âu Dương biết, tiểu tử này luôn chịu đựng mà không cần cầu xin sự giúp đỡ của bất cứ ai, nhưng bất quá anh đối với cậu ta đường đường chính chính cũng là đại sư huynh. Trường Sinh càng chịu ủy khuất, bản thân anh cũng một lần xót thương, mỗi lần như vậy tim anh giống như bị một nhát dao cắt vào, đều muốn nói cho Trường Sinh biết, cậu ta không đáng để gánh lấy tất cả chuyện này, muốn nói cho cậu ta biết, bên cạnh cậu ta còn có một người sư huynh!

-Đại sư huynh..ta chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi..nếu hoạ kiếp có đến, ta chắc chắn sẽ che chở cho ngươi, ngươi đừng bỏ ta..có được không?

Trần Trường Sinh trầm giọng nói khẽ, nhưng vừa vặn lại để Âu Dương nghe thấy rõ ràng.

-Ngươi xem bây giờ ngươi chỉ vì một cơn ác mộng đã bị doạ khóc, lại còn muốn bảo vệ ai? Nếu hoạ kiếp thật sự xảy đến, chỉ cần ta chưa chết, trời chưa sập, vẫn có đại sư huynh ta bên cạnh ngươi. Đến lúc đó ngươi bảo vệ ta hay ta chở che cho ngươi, vẫn chưa ai biết, nên ngươi đừng quan tâm mấy chuyện cỏn con này nữa, nhanh ngủ đi.

Bị Âu Dương nói như vậy, Trường Sinh sau đó cũng lặng im, nhưng một lúc sau lại thấy cậu ta lần nữa lên tiếng :

-Đại sư huynh...

Anh vừa mới nhắm mắt dưỡng thần, lại nghe thấy giọng nói nặng nề của người đang nép trong lòng mà mở ra.

-Sao thế, ngươi cảm thấy chỗ nào khó chịu sao?

Trường Sinh không nói gì, hồi sau liền khẽ đáp :

-Ta..ta thật sự cảm thấy cơ thể khó chịu...

Âu Dương hơi nghiêng đầu, lại vô tình nhìn được dưới kim bào Trường Sinh có một phần khả nghi nhô lên thấy rõ.

Giờ anh đã hiểu, tại sao Trường Sinh giữ lại anh đêm nay.

-Sư huynh, thứ lỗi cho ta..

Cậu ta hơi đỏ mặt, khoé môi ngược lại có chút nhếch lên.

Âu Dương im lặng, sau đó thở dài một hơi, giọng nói có chút bất lực, nhưng lại nghe được sự yêu chiều.

-Tối nay để ta hầu ngươi...

———

-Tam sư huynh, đại sư huynh đến giờ sao vẫn chưa dậy? Hắn ta thích ngủ nướng đến vậy sao?

Đến bên cạnh Trường Sinh đang nấu ăn trong bếp, Hồ Đồ Đồ nhỏ con níu lấy tay áo cậu ta, giọng nói non nớt có chút khinh khỉnh.

Mà Trường Sinh chỉ cười một cái, cũng không nói cho sư muội nhà mình biết, đại sư huynh là bị cậu ta hành cả đêm đến giờ vẫn chưa xuống được khỏi giường.

———

Âu Dương sư huynh aka đại sư huynh =))

Trần Trường Sinh aka tam sư huynh.

Hồ Đồ Đồ =))

Tóp 1 sự ôn nhu mang tên đại sư huynh =))

Trong tiểu thuyết mấy ổng đấm nhau tranh sủng của đại sư huynh ạ, real quá trời quá đất =)))

Trần Trường Sinh, giả vở thanh cao nhưng con người thật lại rất tâm cơ, tóp 1 sự xạo lờ =))

Phim với tiểu thuyết bộ này đều khá hay, nếu được mọi người có thể xem thử. Tên phim : [ Hệ thống treo máy mạnh nhất ], tên tiểu thuyết : [ Các sư đệ đều là đại lão, vậy ta chỉ thể bật hack ]. Lời khuyên : Đọc tiểu thuyết thì đừng đọc hết =))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #otpphimgau