Chương 12: Buổi sáng yên bình của hai anh em.
Sáng Hôm Sau....
Mặt trời vừa nhô lên khỏi đường chân trời, những tia nắng dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ lớn và đổ xuống nền gạch sáng bóng của căn phòng rộng rãi. Ánh sáng chiếu lên khuôn mặt của Solastra đang ngủ say như một bức tranh dịu dàng, với đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài mảnh mai đổ bóng lên gò má cao.
Cậu nằm đó, trên chiếc giường lớn trải ga mềm mại, gương mặt yên bình đến lạ thường, tay ôm chặt lấy một hình dáng nhỏ bé đang nằm trong vòng tay mình. Cậu bé vẫn say giấc, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng an lành, đôi môi mím nhẹ như đang mơ thấy điều gì đó đẹp đẽ.
Solastra không hề hay biết khi mình ôm chặt lấy cậu bé vào lòng trong lúc ngủ say. Thân hình mảnh mai của cậu ấm áp và mềm mại như một chiếc lò sưởi tự nhiên, và cậu bé dường như hoàn toàn yên tâm, không hề rời khỏi vòng tay ấy.
Mặc dù căn phòng có vẻ khá lớn và lạnh lẽo nếu so với một người như Solastra, nhưng không khí ấm áp từ vòng tay cậu như một lá chắn vô hình, bảo vệ cậu bé khỏi mọi sợ hãi, mọi cô đơn. Tay cậu siết nhẹ, không quá mạnh, chỉ đủ để tạo ra một cảm giác an toàn và yên tâm.
Vòng tay ấy chứa đầy tình thương, đầy lo lắng và cả sự kiên trì. Solastra biết rằng cuộc sống của cậu và cậu bé sẽ không đơn giản như những ngày trước đây, rằng sợi dây liên kết này mang trong mình biết bao đau thương, mất mát và hy vọng. Nhưng trong khoảnh khắc này, cậu không muốn nghĩ đến gì cả. Cậu chỉ muốn nằm như vậy, giữ chặt cậu bé trong vòng tay mình và để thời gian trôi qua chậm rãi.
Mùi thơm của không khí sớm và chút mùi hoa trong vườn bên ngoài tràn vào phòng, hòa cùng hơi ấm và nhịp tim của hai người đang ngủ. Solastra nằm đó, trên chiếc giường lớn với tấm ga mềm mại, như một người đang tìm kiếm sự yên tĩnh trong chính vòng tay mình.
Cậu bé vẫn ngủ ngon lành, không hề biết rằng thế giới bên ngoài đã sẵn sàng đón nhận họ với những thử thách mới, với những đe dọa, và cả hy vọng. Solastra không muốn đánh thức cậu bé, không muốn phá vỡ giây phút yên bình hiếm hoi này. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác đôi tay mình đang nắm lấy cơ thể mềm mại bé nhỏ đó làm tâm trạng anh ấm áp lạ thường.
Không gian trong căn phòng dường như tràn đầy sự an yên, không còn những lo lắng, không còn tiếng nói hay ánh mắt của thế giới bên ngoài. Chỉ còn hai người, một người lớn và một đứa trẻ, nằm trong vòng tay nhau, như thể họ là hai mảnh ghép còn thiếu của nhau, được định mệnh mang đến gần bên nhau trong một khoảng thời gian rất đặc biệt.
Nhưng Solastra cũng không thể không nghĩ. Cậu không biết cậu bé sẽ làm gì trong tương lai, không biết điều gì đang chờ đợi họ phía trước, nhưng cậu biết, bằng mọi giá, cậu sẽ bảo vệ cậu bé này. Sự bảo vệ đó không chỉ đơn giản là trách nhiệm, mà còn là tình thương, là cảm giác trách nhiệm sâu sắc nhất trong lòng cậu.
Tiếng chim bên ngoài kêu líu lo trong vườn, hòa với ánh nắng ban mai và không gian ấm áp khiến không khí trong phòng như có phép màu.
Cậu bé và Solastra vẫn nằm như vậy, không một ai cựa quậy, không một ai thức dậy, chỉ là một không gian thuần khiết và bình yên đang kéo dài. Và mọi thứ đều bắt đầu từ đây, vào một buổi sớm mai đầy hy vọng.
Cạch!!
Tiếng cửa khẽ mở, và bóng dáng của người hầu Dan xuất hiện trong không gian ấm áp của căn phòng. Dan là người hầu trung thành và tận tâm, người đã gắn bó với Solastra từ lâu. Hôm nay, ánh nắng chiếu xuống từ cửa sổ tạo ra một không gian lấp lánh, ấm áp như vàng ròng. Dan không thể không giật mình trước cảnh tượng trước mắt: Hoàng Thái Tử Solastra đang nằm trên giường lớn, ôm chặt Tiểu Hoàng Tử bé nhỏ vào lòng trong giấc ngủ say.
Người hầu không thể che giấu sự bất ngờ. Ánh mắt của anh dừng lại trên gương mặt an lành của hai người. Solastra trông thật bình yên, và điều này thật sự hiếm thấy. Dan mỉm cười nhẹ nhàng, một nụ cười ấm áp mang đầy ý nghĩa. Anh biết rằng Solastra vốn luôn lạnh lùng và giữ khoảng cách với mọi thứ xung quanh mình, nhưng giờ đây, anh thấy sự mềm mỏng và sự mở lòng của anh đang dần hình thành qua hành động này.
"Tiểu Hoàng Thái Tử..." Dan khẽ gọi, giọng nói dịu dàng nhưng đủ mạnh để đánh thức người nằm trên giường. "Đến giờ uống thuốc rồi, mời ngài thức dậy."
Solastra từ từ mở mắt, đôi mi mảnh như làn sương mờ và đôi mắt đen sâu thẳm còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cậu khẽ cựa mình, và vô tình tay mình đẩy nhẹ cậu em trai đang nằm trong vòng tay mình sang một bên. Cậu bé giật mình một chút nhưng không tỉnh, chỉ ngủ say trong vòng tay vững chãi. Solastra nhìn cậu bé và cảm giác như một mối dây cảm xúc lạ lùng đang len lỏi trong lòng mình.
"Ờ... à..." Solastra lẩm bẩm, giọng còn ngái ngủ, "Được rồi."
Cậu ngồi dậy, chống tay lên giường, cảm giác sức lực mình vẫn còn yếu ớt. Lưng cậu mệt mỏi, cơ thể như đang kêu gào vì sự mệt nhọc, nhưng cậu không thể không ngồi dậy. Lời của Dan đã đủ nhẹ nhàng và lịch sự, nhưng nó vẫn khiến cậu không thể hoàn toàn bỏ qua.
Uống thuốc thôi... Mình không thể để cơ thể mình suy yếu thêm. Cậu tự nhủ trong tâm trí.
Suy nghĩ của Solastra xoay vòng giữa những điều hiện tại và những lo toan trong lòng. Đại Hoàng Tử Kaleoah đã hoàn toàn dồn hết công việc cho hai người anh họ của Solastra là Deonvanus và Ryanus, điều đó khiến cậu có thêm thời gian nghỉ ngơi. Thực tế, Solastra không có việc gì quá áp lực để làm, nhưng điều đó không thể che lấp cảm giác trống rỗng trong lòng cậu. Giờ đây, cậu không còn quá bận rộn để suy nghĩ về ngai vàng hay các sự vụ trong triều, nhưng sự trống rỗng đôi khi khiến cậu cảm thấy mình như đang mất đi mục tiêu.
Không sao, nghỉ ngơi cũng là việc cần thiết. Anh tự dặn mình, cố giấu đi sự mệt mỏi.
Đưa tay lên chạm nhẹ vào tóc mình, Solastra nhìn Dan và khẽ thở dài, "Được rồi, Dan. Đem thuốc tới đây đi."
Dan gật đầu, tiến lại gần với cốc thuốc đã chuẩn bị sẵn. Nụ cười của anh vẫn còn trên khuôn mặt, và Solastra có thể cảm nhận được sự ấm áp và sự quan tâm trong từng hành động của người hầu. Đôi khi, cậu tự hỏi liệu mình có nên mở lòng nhiều hơn, để mọi người thấy cậu cũng không phải người quá kiêu ngạo và lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Nhưng điều đó không phải dễ dàng.
Khi Dan đưa thuốc tới gần, Solastra đưa tay nhận lấy, uống một ngụm thuốc đắng ngắt. Cảm giác đó làm cậu nhíu mày nhưng không nói gì, vì cậu biết bản thân cần điều đó để duy trì sức khỏe.
Khi đặt cốc xuống, Solastra nhìn sang cậu bé bên cạnh mình. Cậu bé vẫn còn say giấc, làn da mềm mại, đôi mi dài đậm đang rung nhẹ trong giấc mơ. Ánh nắng sớm chiếu lên làn tóc của em, làm chúng có vẻ lấp lánh như sợi tơ mảnh mai. Một cảm giác gì đó mềm mại và dịu dàng len lỏi trong lòng Solastra, một cảm giác anh không thể giải thích được.
Thật kỳ lạ... Không ngờ mình lại cảm thấy như vậy. Cậu nghĩ, nhếch môi khẽ mỉm cười.
Kể từ khi cậu bé xuất hiện trong cuộc đời mình, Solastra cảm thấy như mình đang học được nhiều điều mới mẻ về lòng tin và tình thương. Cậu từng nghĩ mình sẽ không thể nào kết nối được với bất kỳ ai nữa, nhưng giờ đây, cậu bé đang nằm cạnh cậu, hoàn toàn vô tư và nhỏ bé, như thể đang thay đổi mọi thứ trong cậu.
Không biết liệu đây có phải là khởi đầu của điều gì không, nhưng Solastra không thể không suy nghĩ về khả năng này.
Dan nhìn thấy gương mặt của Solastra như đang chìm vào suy nghĩ, nhưng anh không nói gì. Anh chỉ nhẹ nhàng cúi người và chuẩn bị lui ra khỏi phòng sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình.
"Tiểu Hoàng Thái Tử nghỉ ngơi thêm chút nữa, tôi sẽ ở bên ngoài nếu cần." Dan nói nhẹ nhàng rồi đóng cửa sau khi rời khỏi phòng.
Căn phòng lại chìm vào không gian ấm áp và yên ắng. Solastra nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cậu chìm vào ánh nắng buổi sáng, lòng đầy tâm tư. Dù không thể nói rõ điều gì, nhưng cậu cảm thấy như mình đang mở lòng mình từng chút một, và điều đó không còn đáng sợ như cậu từng nghĩ.
................
Ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ, rơi nhẹ xuống chiếc giường lớn của Solastra. Không gian ấm áp và yên bình như thế này có thể làm cho bất kỳ ai cũng cảm thấy an tâm. Nhưng khi cậu bé từ từ mở mắt, ánh sáng buổi sáng làm đôi mắt của em lấp lánh trong suốt như sương mai.
Cậu bé giật mình khi nhận ra bản thân đang nằm trong lòng của Solastra. Đôi mắt trong veo đen nhánh như làn nước chạm vào ánh sáng, ngơ ngác nhìn quanh. Cơ thể em cựa quậy một chút, nhận ra một cảm giác ấm áp và lạ lùng đang bao bọc mình.
"Hơ... đây là...?" Cậu bé lẩm bẩm trong vô thức, cố gắng ngồi dậy.
Cậu bé chống tay lên giường và ngồi lên, lông mi dài lướt nhẹ trong không khí. Em nhìn xuống vòng tay của Solastra đang ôm mình. Điều này thật kỳ lạ-cậu bé không thể nhớ nổi đã từng ngủ cùng Solastra trong tư thế này bao giờ. Những lần trước, Solastra thường chỉ nằm bên cạnh và không bao giờ ôm em như thế này.
Tại sao hôm nay lại như vậy...? Suy nghĩ của cậu bé đầy hoang mang và tò mò. Em cảm thấy lòng mình như có chút bất an, không hiểu Solastra đang nghĩ gì, hay bản thân đã làm điều gì không đúng.
Cậu bé đưa tay chạm nhẹ lên chiếc gối mềm mại và ngồi thẳng người, đôi mắt đen lấp lánh ánh hoang mang. Không gian vẫn vắng lặng, và Solastra vẫn ngủ say bên cạnh. Không gian của giấc ngủ như thế này khiến cậu bé thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng, nhưng cũng thật tò mò về sự ấm áp xung quanh.
"Solastra... hôm nay khác quá..." Cậu bé tự nói với bản thân, tay nắm nhẹ tấm chăn bên cạnh.
Cậu bé cảm giác được hơi ấm và an tâm từ vòng tay của Solastra đang bảo vệ mình. Nhưng tại sao lại như vậy? Cậu bé chưa bao giờ được ôm như thế, và nó khiến cậu cảm thấy trái tim mình như đang đập nhanh hơn. Lòng hoang mang xen lẫn tò mò khiến em không thể giữ im lặng thêm.
"Solastra..." Cậu bé gọi khẽ, không biết có nên đánh thức anh trai dậy hay không.
Nhưng không, cậu bé không dám làm điều đó. Solastra vẫn nằm đó, gương mặt yên bình như bức tranh không một gợn sóng. Ánh sáng chiếu xuống mái tóc dài màu tím đen của Solastra, tạo nên một cảm giác mê hoặc và mờ ảo như làn sóng đêm.
"Anh... anh ngủ say quá..." Cậu bé lẩm bẩm, và đôi mắt thay đổi theo tâm trạng của mình. Chúng chuyển sang màu xám nhẹ nhàng, như sự bối rối và lạc lõng đang len lỏi trong lòng em.
Cậu bé không thể cưỡng lại được sự tò mò. Đôi tay nhỏ nhẹ của em đưa lên chạm nhẹ vào vạt áo của Solastra, cảm nhận được sự ấm áp. Cậu bé nghịch ngợm một chút, kéo vạt áo nhẹ nhàng và chạm vào bờ môi mềm mại của anh trai. Điều đó như mang đến một cảm giác mới lạ, khiến đôi mắt em lấp lánh màu hồng nhạt, như thể đang thể hiện sự ngây thơ và niềm vui trong lòng mình.
"Anh ngủ có sao không?" Cậu bé thì thầm, như đang hỏi chính mình hơn là hỏi Solastra.
Không có tiếng trả lời. Solastra vẫn ngủ say, và cảm giác ấm áp xung quanh khiến cậu bé cảm thấy mình được an ủi trong một giấc mơ mềm mại và dịu dàng. Lòng cậu có phần yên tâm hơn, nhưng cảm giác tò mò vẫn không thể dứt.
Mình có nên hỏi không...? Cậu bé tự hỏi, nhìn gương mặt yên bình của Solastra bên cạnh.
Cậu bé thử thả lỏng người, đột nhiên đưa tay chạm vào mũi của mình và nghịch ngợm một chút, khiến ánh mắt lấp lánh như sương. Cậu bé biết chắc rằng mình không có ý làm phiền, chỉ đang tò mò về sự thay đổi đột ngột này.
"Hy vọng anh không giận." Cậu bé thì thào một mình, và gương mặt lộ vẻ ngây thơ và lo lắng.
Cậu bé không thể cưỡng lại cảm giác tò mò, nhưng không dám làm nhiều điều. Thay vào đó, cậu bé ngồi đó, tiếp tục quan sát Solastra trong giấc ngủ của mình, đôi mắt lấp lánh ánh nắng sớm và tâm trí đầy những câu hỏi lặng lẽ.
Trong sâu thẳm lòng mình, em tự hỏi liệu đây có phải là một khởi đầu mới, hay chỉ là sự thay đổi nhất thời trong một giấc ngủ yên bình. Nhưng dù thế nào đi nữa, cảm giác này khiến em cảm thấy mình không còn đơn độc nữa.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro