Chương 13: Lớp học lễ nghi của em trai
Solastra từ từ mở mắt, làn mi dài rũ xuống như những sợi lông mềm mại. Cơ thể anh cảm thấy nhẹ nhõm và dễ chịu, nhưng điều đầu tiên khiến cậu chú ý là cảm giác ẩm ấm phía trước mình.
Khi cậu mở mắt ra thì thấy cậu bé đang ngồi gần đó, ngón tay nhỏ đưa lên và nhẹ nhàng chạm vào môi mình. Solastra giật mình, phản ứng theo bản năng, há miệng và cắn nhẹ vào đầu ngón tay của cậu bé như một cách tự vệ và ngăn chặn hành động không mong muốn.
"Ưm…!"
Cậu bé giật mình, mắt mở lớn và khựng lại trong giây lát. Cơ thể nhỏ bé của em rụt về phía sau như bị điện giật, đôi mắt trong veo lấp lánh như sương, lộ rõ vẻ hoảng loạn. Màu mắt của cậu bé lúc này chuyển sang xanh nhạt, biểu hiện sự bất an và lo lắng.
"Xin lỗi! Không phải em cố ý đâu!" Cậu bé vội vàng nói, giọng nhỏ nhẹ như lo sợ sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn.
Solastra nhìn cậu bé, mắt cậu chuyển sang màu xám nhạt, một sắc thái vừa khó hiểu vừa lo lắng. Cậu vừa mới thức dậy, đầu óc còn mơ hồ nhưng cũng nhận ra cậu bé không có ác ý. Lòng cậu cũng nhanh chóng dịu lại, thấy biểu cảm của cậu bé vừa ngây thơ vừa sợ hãi như vậy.
"Em không sao chứ?" Solastra hỏi khẽ, giọng cậu trầm thấp và ấm áp như hơi nước ấm trong sương mù. Cậu cố gắng giữ giọng mình mềm mại để không khiến không khí thêm căng thẳng.
Cậu bé cúi gằm mặt xuống, đôi mắt đen lấp lánh màu xanh nhạt. Em cảm giác như một bức tường vô hình đang ngăn mình nói thành lời. Cậu bé nghĩ mình vừa làm một điều sai lầm lớn, đôi tay nhỏ run rẩy không ngừng.
"Không… không sao…" Cậu bé lẩm bẩm, giọng nhỏ như tiếng gió.
Solastra nhìn đôi mắt lấp lánh của em, hiểu được phần nào cảm giác của cậu bé. Cậu thở dài nhẹ nhàng và ngồi dậy, mái tóc đen nhánh xõa xuống, đổ xuống vai như màn đêm yên tĩnh. Cậu không muốn cậu bé rơi vào tâm trạng bất an như vậy, nên cố gắng làm không khí nhẹ nhàng và thoải mái.
"Không cần căng thẳng như vậy," Solastra nói, giọng dịu dàng hơn. "Chỉ là… ừm, ngón tay em hơi đột ngột. Không sao đâu."
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn còn lấp lánh nhưng sắc thái đã dịu lại đôi chút. Màu mắt từ xanh nhạt chuyển sang xanh lá dịu dàng như một vầng mây trôi nhẹ trong buổi sáng sương mù. Cậu bé thấy Solastra không giận mình, cảm giác sợ hãi ban đầu như được dỡ bỏ một phần.
"Thật không ạ?" Cậu bé hỏi lại, giọng đầy hy vọng.
"Thật đấy," Solastra mỉm cười nhẹ nhàng, "Em không phải lo lắng."
Cậu bé thở nhẹ ra, đôi mắt từ từ lấp lánh thêm chút ánh sáng hy vọng. Cảm giác như một cơn gió mát thổi qua tâm trí, làm xua tan lo lắng và sợ hãi trong lòng. Cậu bé nhìn Solastra—anh trai thật dịu dàng và an tâm như vậy, dù vẻ ngoài có chút lạnh lùng.
"Vậy thì… em xin lỗi." Cậu bé nói khẽ và cúi đầu một lần nữa, giọng nhỏ như thì thầm trong không gian.
"Không sao cả." Solastra lắc đầu nhẹ nhàng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu tóc của cậu bé như thể một lời an ủi.
Cậu bé khẽ rụt người, đôi mắt chuyển sang màu xanh lam sáng trong, thể hiện sự nhẹ nhõm và niềm vui nhẹ nhàng trong lòng. Em không biết tại sao bản thân lại tò mò và nghịch ngợm như vậy, nhưng thấy Solastra không giận cũng khiến em thấy yên tâm.
................
Cậu bé ngồi ngay ngắn trên ghế nhỏ trước bàn học gỗ, đôi mắt đen lấp lánh sự tò mò và chăm chú. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu bé chính thức bắt đầu học lễ nghi với hy vọng trở thành một Tiểu Hoàng Tử đúng nghĩa, xứng đáng với vai trò của mình trong Đế Quốc Osvaldo.
Trên bục giảng nhỏ trước mặt cậu là giáo viên phụ trách lễ nghi, một người phụ nữ trung niên có dáng vẻ dịu dàng và kính cẩn. Tuy nhiên, gương mặt bà không giấu nổi sự căng thẳng và lo lắng khi vừa nhìn cậu bé vừa nhìn qua góc phòng—nơi có Solastra ngồi dựa lưng trên ghế lớn.
Solastra không có việc gì để làm, nên chỉ ngồi ở đó, lười biếng và thoải mái nhìn mọi thứ xung quanh. Cậu không quan tâm đến mọi nghi thức, mọi việc lớn nhỏ trong hoàng cung và cả câu chuyện chính sự, nhưng hôm nay cậu vẫn ngồi ở đây, bên cạnh Tiểu Hoàng Tử của mình. Sự hiện diện của cậu tạo nên một bầu không khí vô hình đầy áp lực trong phòng.
Màu mắt của Solastra lúc này là màu xám nhạt, biểu hiện sự lơ đãng và không quan tâm. Cậu ngồi chống cằm, tay chống lên bàn như thể không muốn suy nghĩ hay làm việc gì. Thế nhưng, sự hiện diện của cậu như một con dao vô hình—lạnh lùng và sắc bén, làm cho giáo viên khó chịu và hoảng sợ.
Bà cúi đầu, tay run run ghi chú vài điều trong cuốn sổ. Giáo viên này đã nghe danh của Solastra—Hoàng Thái Tử với sức mạnh và sự tàn nhẫn đáng sợ. Người ta nói rằng Solastra không ngần ngại giết người nếu điều đó là cần thiết, không ngần ngại thể hiện sự lạnh lùng và thờ ơ trước bất kỳ tình huống nào. Và giờ đây, bà phải dạy lễ nghi cho Tiểu Hoàng Tử trong sự hiện diện của cậu—một người không ai biết sẽ làm gì tiếp theo, với đôi mắt xám đầy mờ ám như thế này.
Cậu bé ngồi im trên ghế, đôi mắt đen trong veo lấp lánh như đêm khuya. Em có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong phòng. Màu mắt của em đang chuyển từ xanh lá dịu dàng sang xanh lam—biểu hiện tâm trạng vừa tò mò vừa lo lắng. Cậu bé không biết tại sao, nhưng trong lòng lại có cảm giác không yên tâm khi thấy Solastra ở đây.
"Bắt đầu thôi." Giáo viên nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và kiên nhẫn.
"Tiểu Hoàng Tử, đầu tiên chúng ta sẽ học về cách đi đứng và giao tiếp đúng chuẩn của Hoàng Tộc…"
Giọng bà nhẹ nhàng và mềm mại, nhưng không giấu được sự hồi hộp. Mỗi lời nói của bà như thể đang cẩn thận từng chữ để không đắc tội với Hoàng Thái Tử ngồi phía sau.
Cậu bé gật đầu, chăm chú lắng nghe và cố gắng tiếp thu bài học mới. Nhưng ánh mắt của em không thể rời khỏi Solastra. Hoàng Thái Tử đang ngồi đó, đôi mắt xám như mây mù, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại khiến cậu bé có cảm giác như mình đang ở trước một vực thẳm tối tăm, không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Solastra không nói gì, chỉ ngồi nhìn, đôi mắt đổi từ xám nhạt sang đen bạc như bóng đêm khi tâm trí anh lơ đãng. Cậu không quan tâm tới việc học hành của cậu bé cũng như tiết học này. Dù vậy, điều đó lại khiến giáo viên càng thêm sợ hãi. Bà không thể biết được tâm tư của Solastra—lạnh lùng và sắc bén như lưỡi dao, điều gì sẽ khiến cậu nổi giận và ra tay?
Giáo viên liếc nhìn Solastra một lần nữa và có thể cảm nhận rõ ràng áp lực và mồ hôi đang tuôn rơi từ trán mình. Nếu có điều gì sai lầm trong bài giảng này hoặc nếu cậu bé không thể học tốt, liệu Hoàng Thái Tử có nổi giận và làm điều gì đó đáng sợ không? Sự sợ hãi và căng thẳng này gần như bủa vây bà như một cơn ác mộng.
"Tiểu Hoàng Tử, hãy thử nâng cằm và nhìn thẳng về phía trước khi trò chuyện. Điều đó thể hiện sự tự tin và khí chất của một người thuộc Hoàng Tộc."
Giọng nói của bà vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng. Cậu bé hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm đúng như lời giáo viên nói, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn Solastra một lần nữa.
Solastra không thay đổi biểu cảm. Cậu ngồi đó với ánh mắt mờ ảo và sắc bén, tựa như một con sư tử đang ngủ yên nhưng lại có thể cất tiếng gầm bất cứ lúc nào. Cậu bé cảm thấy cả người mình như đang bị bao vây trong áp lực vô hình từ phía anh trai.
"Mình sẽ ổn thôi…" Cậu bé thì thầm với bản thân, giọng nhỏ nhẹ như làn gió.
Màu mắt của cậu từ xanh lam chuyển sang xanh nhạt, còn Solastra thì ngồi đó với ánh mắt xám lạnh như đang suy tư điều gì không thể nói thành lời. Hai tâm hồn lạc lối trong căn phòng yên ắng này, một người đầy hoang mang và lo sợ, một người thì lơ đãng nhưng bí ẩn như màn đêm.
Giáo viên tiếp tục bài giảng, nhưng không thể ngừng lo lắng về sự hiện diện của Solastra—người được biết đến với đôi mắt lạnh lùng và sức mạnh đáng sợ.
Solastra ngồi bất động trên ghế lớn, hai tay đặt nhẹ nhàng lên đầu gối. Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ chiếu xuống làm tóc dài tím đen của cậu lấp lánh như một dòng ánh sao lấp lánh trong đêm. Cậu ngồi đó, lơ đãng nhìn khoảng không phía trước, đôi mắt không tập trung, như thể tâm trí đang lang thang ở nơi nào đó xa xôi.
Màu mắt của cậu thay đổi nhẹ nhàng theo tâm trạng—từ xám nhạt, chuyển dần sang đen bạc, rồi lại như mây mù, biến ảo không ngừng. Suy nghĩ của Solastra như một bản nhạc buồn, lặp đi lặp lại trong đầu cậu.
Tại sao mọi thứ lại như vậy? Tại sao mình cứ phải lẩn trốn trong những ngày như thế này?
Cậu nhớ lại ngày tháng trước đây, những ký ức vụn vỡ về đau thương và mất mát. Những ngày không thể làm gì, không thể cứu vãn, chỉ biết chờ đợi mọi thứ trôi qua trong lặng lẽ và cô độc. Hoàng Thái Tử, người đã từng là người đầy quyền lực và sức mạnh, giờ chỉ biết ngồi đây, trong im lặng và cô đơn.
Suy nghĩ của cậu như dòng nước xoáy, không thể ngừng lại. Cậu nghĩ về bản thân, nghĩ về nhiệm vụ, nghĩ về mọi thứ nhưng không thể tìm ra câu trả lời. Sức mạnh của cậu không còn là sức mạnh để cứu vớt điều gì nữa; thay vào đó, chúng chỉ khiến cậu thêm xa rời mọi người.
Cậu bé bên kia bàn học đang ngồi tập trung vào bài học của mình, đôi mắt đen trong veo như đêm tối. Màu mắt của em thay đổi từ xanh lá sang xanh lam, biểu hiện tâm trạng vừa tò mò vừa hoang mang. Solastra liếc nhìn cậu bé từ góc nhìn của mình.
Cậu không thể hiểu nổi cảm giác của mình. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình gần gũi với một ai đó như thế này, gần như không thể lý giải. Cậu thấy bản thân tự hỏi, phải chăng việc gần gũi cậu bé như thế này sẽ làm cậu yếu đi? Phải chăng nó sẽ khiến cậu mất kiểm soát?
Mình không thể để cảm xúc điều khiển mình…
Những suy nghĩ này lặng lẽ lướt qua tâm trí cậu như cơn gió, vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ. Solastra biết mình đang ở ranh giới mong manh, một khi cảm xúc rối loạn, mọi thứ sẽ đổ vỡ. Cậu không thể cho phép mình rơi vào vòng lặp này.
Cậu bé như cảm nhận được ánh mắt của anh đang dừng lại trên mình. Đôi mắt đen nhỏ nhắn của em lấp lánh, biểu cảm ngây thơ và tò mò. Nhưng điều đó càng làm Solastra thêm lúng túng trong lòng.
Mình không nên quá gần gũi với nó…
Solastra mím chặt môi, cố xua tan đi những suy nghĩ đang xâm lấn tâm trí mình. Nhưng trong giây phút đó, cậu lại không thể ngừng nghĩ về điều gì đó—có lẽ đây là sự sợ hãi và đồng cảm lẫn lộn. Cậu bé như một làn gió trong thế giới tối tăm của cậu, vừa thuần khiết vừa đầy bí ẩn.
Đôi mắt cậu chuyển từ đen bạc sang xám, rồi lại chuyển động không ngừng. Ánh mắt này mang theo một sức mạnh khó tả, biểu hiện cho trạng thái lơ đãng, cô đơn và đầy tâm tư của cậu.
Solastra ngồi đó, không nói gì, không làm gì. Thời gian trôi qua như một bản nhạc không lời, và tâm trí cậu như những con sóng lặng lẽ, vỗ về trong không gian mờ ảo này.
Liệu mình có thể làm gì đây? Cậu tự hỏi.
Và câu trả lời vẫn nằm im trong lòng cậu—như một bí mật không thể giải đáp.
................
Tiếng chuông nhỏ vang lên, nhắc nhở rằng tiết học lễ nghi của cậu bé đã kết thúc. Cậu bé đặt cây bút xuống, thở nhẹ một hơi, hai mắt lấp lánh với cảm giác hoàn thành một thử thách mới nhưng cũng đầy áp lực. Màu mắt của em từ xanh lam chuyển sang vàng nhạt, thể hiện sự nhẹ nhõm và vui vẻ vì cuối cùng cũng đã vượt qua bài học khó khăn hôm nay.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn giáo viên đang thu dọn sách vở, đôi mắt đầy hy vọng.
“Thưa cô, con đã làm tốt không ạ?” Cậu bé hỏi với giọng trong trẻo nhưng đầy sự lo lắng.
Giáo viên hơi giật mình trước câu hỏi của em, nhưng cũng mỉm cười ôn hòa. “Con làm rất tốt, rất tập trung và chăm chỉ. Tiến bộ của con thực sự đáng khen ngợi.”
Cậu bé mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh trong suốt như ánh nắng ban mai. “Con cảm ơn cô.”
Nhưng giây phút đó, ánh mắt của em bỗng dừng lại khi liếc qua Solastra đang ngồi ở ghế gần cửa sổ. Solastra không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu—đang chuyển từ đen bạc sang xám—làm cậu bé băn khoăn.
"Anh Solastra…" Cậu bé gọi thử một lần, giọng nhỏ nhẹ và đầy tò mò.
Solastra giật mình, như bị kéo khỏi vòng suy nghĩ của mình. Cậu khẽ nhấc mắt lên, nhìn về phía cậu bé với ánh mắt xám nhạt và lơ đễnh.
"Có chuyện gì?" giọng cậu vang lên, trầm thấp và mơ hồ.
Cậu bé do dự, tay đan vào nhau rồi lại thả lỏng. "Em vừa hoàn thành tiết học rồi."
Cậu bé dừng một chút rồi tiếp tục: "Anh không vui sao?"
Ánh mắt Solastra chợt chuyển sang đen bạc trong giây lát. Cậu hít một hơi thật sâu và ngả lưng vào ghế, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Không có gì," cậu trả lời, giọng mình nhẹ nhàng như gió thoảng qua cửa sổ. " Em làm tốt lắm."
Nhưng trong lòng cậu, suy nghĩ lại đang như sóng xô không ngừng.
Tại sao nó lại gọi mình như vậy? Có lẽ mình quá mơ hồ với nó rồi.
Màu mắt của Solastra tiếp tục thay đổi, từ đen bạc chuyển sang xám, rồi lại trở về bình thường như một cơn gió. Cậu bé không nhận ra điều đó, đang vui vẻ với những bài học vừa hoàn thành của mình.
"Em nghĩ mình sẽ sớm học được nhiều thứ hơn nữa với anh bên cạnh," cậu bé nói với giọng lạc quan, nụ cười sáng bừng trong đôi mắt đen trong veo của mình. "Cảm ơn anh."
Solastra im lặng một lúc lâu. Cậu không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn ra khoảng không bên ngoài cửa sổ. Không khí bên ngoài trong xanh, ánh mặt trời lấp lánh như một bài hát lặng lẽ.
Cảm ơn? Cậu thì thầm trong lòng, như tự hỏi bản thân.
Có lẽ… mình đã cho nó hy vọng.
Một cảm giác lạ lùng trào dâng trong cậu—cảm giác mà Solastra không thể giải thích. Đây là lần đầu tiên cậu nghe ai đó nói lời cảm ơn mình như vậy, từ một đứa trẻ ngây thơ và trong sáng như thế. Ánh mắt của cậu bé bây giờ đang lấp lánh với hy vọng, và nó làm cậu thấy mình không thể đơn giản tiếp tục lẩn tránh như trước.
Cậu bé nghiêng đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp. "Anh nghĩ sao về ngày mai? Em muốn học thêm về các quy tắc và nghi thức."
Solastra đưa tay vuốt nhẹ tóc mình, hơi thở trở nên nhẹ nhàng. "Ngày mai… sẽ tiếp tục như vậy."
Giọng cậu không rõ ràng lắm, và cậu bé hình như không cảm nhận được sự lưỡng lự trong đó.
"Vậy em sẽ cố gắng!" Cậu bé nói với niềm tin và nhiệt huyết, đôi mắt vàng nhạt lấp lánh như nắng sớm.
Không khí trong phòng tràn ngập sự nhẹ nhõm và ấm áp từ nụ cười trong sáng của cậu bé. Nhưng Solastra không thể ngừng suy nghĩ. Cảm giác này, thứ cảm giác ấm áp nhưng cũng đầy sợ hãi, như thể mọi thứ đang rời khỏi tầm kiểm soát của cậu.
Liệu đây có phải là rủi ro của việc quá gần gũi một ai đó không?
Cậu không biết câu trả lời. Nhưng ánh mắt của cậu bé và giọng nói của em như một dòng nước ấm, nhẹ nhàng nhưng đủ sức làm xao động mọi lớp phòng thủ trong tim cậu.
Solastra không thể ngừng suy nghĩ về điều đó.
Thời gian trôi qua với mọi tiếng cười và hy vọng, nhưng trong lòng Solastra, câu hỏi vẫn còn đó, như một vết rạn nứt đang dần lan tỏa trong tâm trí.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro