Chương 17: Bàn Cờ Tử Thần
Trong khi đó, ở phòng bên cạnh, Solastra đã không còn chịu nổi áp lực và đau đớn trong lòng nữa. Cơ thể cậu run rẩy, tim như vỡ vụn từng mảnh nhỏ trong lòng. Cậu ngồi trên giường với mái tóc rối bù và gương mặt nhợt nhạt, nhưng từng giây từng phút đều cảm thấy mình như đang mất kiểm soát.
Cơn chóng mặt ùa đến như một cơn sóng dữ, khiến đôi chân và đầu óc cậu không còn chịu nổi. Cậu rơi vào một cảm giác tối tăm và mệt mỏi khủng khiếp, như mọi lực lượng trong cơ thể đều đổ sụp trong một giây.
"Không... không thể..." Solastra thầm thì trong vô thức, cố gắng chống đỡ, nhưng sức lực của cậu đã cạn kiệt.
Trước khi nhận ra điều gì, đầu của cậu nặng trĩu và đôi mắt rưng rưng đóng lại. Toàn bộ cơ thể mất đi sức lực, và mọi suy nghĩ vụt tắt trong giây lát. Solastra ngất đi, rơi vào bóng tối trong im lìm và mệt mỏi.
Khi Kaleoah quay lại phòng bên cạnh sau khi đã làm cho Eryelis ngủ yên, ông bỗng cảm giác có điều gì đó không ổn. Ông bước vào phòng của Solastra, đôi mắt đầy lo lắng và nặng trĩu. Căn phòng tối đen, chỉ có ánh đèn mờ yếu ớt chiếu xuống từ đèn ngủ.
Khi ông nhìn thấy Solastra đang ngồi trên giường với gương mặt nhợt nhạt và cơ thể rũ rượi, trái tim Kaleoah như rơi xuống vực thẳm.
"Solastra? Con... con sao vậy?" Ông gọi nhỏ, nhanh chóng bước lại gần.
Khi ông đến gần mới thấy gương mặt cậu, đôi mắt nhắm nghiền và đôi vai run rẩy. Tim Kaleoah đập mạnh trong lồng ngực, không hiểu sao ông cảm giác có gì đó vô cùng nghiêm trọng.
Ông nhẹ nhàng gọi thêm một lần nữa, lắc vai Solastra:
"Solastra! Con tỉnh dậy đi!"
Nhưng không có phản hồi. Cơ thể Solastra hoàn toàn vô lực, tay và vai mềm nhũn không còn sức.
"Không thể... không thể như thế này..." Kaleoah thầm thì, lòng đầy bất an và sợ hãi.
Ông vội vàng đặt tay lên trán của Solastra và nhận ra làn da của cậu ấm và nhạt, không còn chút sức sống nào. Điều này khiến Kaleoah hoảng hốt, lòng ông như muốn vỡ vụn.
"Không... không thể ngất như thế này. Con sẽ không sao... con sẽ không sao..." Kaleoah lẩm bẩm, cố gắng giữ bình tĩnh và suy nghĩ. Ông nhanh chóng loay hoay tìm cách làm cho Solastra tỉnh lại.
Trái tim Kaleoah như một sợi dây căng thẳng đang kéo dài trong đêm tối. Ông không thể để Solastra nằm ở đây, trong tình trạng yếu đuối và không biết bao giờ sẽ tỉnh lại như vậy.
................
Đêm đó, cả cung điện như chìm vào một bầu không khí căng thẳng, đầy lo lắng. Nhiều thái y được gọi đến trong đêm, ánh nến yếu ớt lấp lánh xuyên qua những hành lang rộng lớn và tối tăm. Không khí nặng trĩu như thể mọi người đều đang chờ đợi một điều gì đó không thể nói thành lời.
Khi thông tin về tình trạng của Hoàng Thái Tử Solastra được truyền đến, mọi người đều không khỏi giật mình và hoảng loạn. Thái y được triệu tập khẩn cấp, nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ và thuốc men để kiểm tra và cứu chữa Solastra. Ánh đèn lung linh phản chiếu qua khung cửa sổ, chiếu lên những bóng dáng đang vội vã.
Deonvanus và Ryanus đang ngồi trong phòng của Kaleoah bên cạnh chiếc lò sưởi ấm áp. Bên cạnh họ là Eryelis, nằm gọn trong chăn, đôi mắt vẫn còn lờ đờ như thể đang mất ngủ. Deonvanus thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng, cảm giác lo lắng khiến anh không thể yên tâm.
Deonvanus thở dài, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy lo lắng:
"Không biết Solastra thế nào rồi… Thằng bé sao lại như thế…"
Ryanus cũng gật đầu, mắt nhìn chằm chằm vào lò sưởi. Giọng anh trầm thấp, đầy suy tư:
"Hy vọng nó không sao. Nhưng trông tình trạng của Solastra không được ổn chút nào. Thân thể nó… không thể chịu đựng thêm như vậy."
Deonvanus nhìn xuống Eryelis đang ngủ say, đôi tay nắm chặt lấy chiếc chăn. Anh không muốn đánh động cậu bé, sợ rằng Eryelis sẽ biết được tình trạng của Solastra và sẽ sợ hãi.
"Chúng ta không thể để cho em ấy biết… Nó còn quá nhỏ, chưa thể chịu đựng được áp lực này đâu." Deonvanus lẩm bẩm, ánh mắt anh chìm vào ngọn lửa.
Ryanus gật đầu, vẻ mặt không khác gì Deonvanus:
"Đúng vậy. Nếu để nó biết… thì không biết nó sẽ ra sao. Thêm lo lắng nữa là không đáng."
Hai người ngồi trong phòng, lặng lẽ quan sát Eryelis đang ngủ. Không gian chìm vào im lìm, chỉ còn tiếng lò sưởi và tiếng gió lùa qua cửa sổ, như thể đang hòa quyện vào không gian lo lắng trong lòng họ.
Nhiều thái y đang tụ tập bên giường của Solastra, ánh đèn và ánh lửa từ nến chiếu xuống khuôn mặt nhợt nhạt và mệt mỏi của cậu. Thái y đang lật xem các dụng cụ và thuốc, chuẩn bị hết mọi thứ để đối phó với tình trạng nguy hiểm của Solastra.
Thái y trưởng nhìn qua tình trạng của Solastra với vẻ mặt nghiêm trọng, gương mặt lộ rõ vẻ lo âu:
"Thân thể Hoàng Thái Tử đang trong tình trạng nguy hiểm do bệnh tim phát tác nghiêm trọng. Nếu không được điều trị kịp thời, chúng ta sẽ không thể cứu được."
Một thái y khác lắc đầu, giọng nói khàn khàn như đang nén lo lắng:
"Chúng ta cần phải ổn định nhịp tim và giảm cơn đau càng sớm càng tốt. Nhưng thể trạng của Hoàng Thái Tử quá yếu, phải thật cẩn thận trong từng liều thuốc."
Solastra nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt và thở gấp từng nhịp. Cậu không thể nói thành lời, nhưng cảm giác đau nhói và mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi nhịp tim như đang cố gắng đập trong trạng thái yếu ớt, như một bản nhạc tuyệt vọng giữa đêm tối.
Eryelis nằm trong chăn, đôi mắt lấp lánh mơ hồ, không thể ngủ được. Cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng lại không thể xác định được. Cậu cứ xoay qua xoay lại trong giấc ngủ, đôi tay vặn vẹo như đang tìm kiếm sự an ủi.
Deonvanus ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn về phía lò sưởi, rồi bất giác thở dài:
"Không biết Solastra làm sao rồi… có lẽ… chúng ta phải cố gắng giữ mọi thứ ổn định."
Ryanus ngồi bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm như đang chìm vào suy tư. Giọng hắn nhỏ nhẹ:
"Hy vọng em ấy sẽ ổn… Không thể để mọi thứ tuột khỏi tay như thế này…"
Deonvanus đặt tay lên vai Ryanus, ánh lửa từ lò sưởi phản chiếu lên đôi mắt của anh, đầy lo lắng và trầm tư:
"Chúng ta không thể để nó biết tình hình. Phải giữ yên lặng trong lúc này, giữ mọi thứ ổn định."
Ryanus gật đầu chậm rãi, ánh mắt hắn vẫn dán vào ngọn lửa, như thể đang suy nghĩ điều gì đó:
Nhưng liệu chúng ta có thể giữ mọi thứ yên ổn trong đêm nay không…?
Không gian trong phòng chìm vào khoảng lặng. Sự lo lắng lấp đầy mọi ngóc ngách trong tâm trí mọi người. Giữa đêm đen, tiếng lò sưởi và gió lùa nhẹ như một bản giao hưởng buồn, trong tâm trí mỗi người đều mang một nỗi lo riêng.
Họ không thể làm gì ngoài việc hy vọng, cầu mong rằng Solastra sẽ vượt qua cơn nguy kịch này. Và trong khi đó, bên phòng bên kia, Eryelis nằm im lìm trong giấc ngủ không yên, dường như cảm nhận được có điều gì không ổn trong đêm tối.
Đêm tối lặng lẽ trôi qua, và tiếng gió vờn quanh các hành lang như mang theo nỗi lo lắng của mọi người trong cung điện. Solastra vẫn nằm trên giường, cơ thể yếu ớt, nhưng đã thoát khỏi nguy kịch. Dù vậy, tin xấu như mũi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào tâm trí của những người thân yêu bên cạnh.
Bệnh tim đã quá nghiêm trọng, dù đã được cứu sống trong đêm nhưng các thái y đều biết rõ: cơ thể của Solastra không thể kéo dài thêm được lâu. Hai năm nữa là giới hạn thời gian, và mọi người đều cảm giác được nỗi buồn và sợ hãi đang dần len lỏi trong tâm trí.
................
Solastra tỉnh dậy trong phòng của mình, ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ làm gương mặt nhợt nhạt của cậu trở nên mờ ảo trong ánh sáng dịu nhẹ. Cơ thể mệt mỏi, tay run rẩy khi cậu cố gắng ngồi dậy. Tim vẫn nhói từng nhịp, như thể đang nhắc nhở cậu về những ngày tháng không ngừng vật lộn với bệnh tật.
Cậu nhìn xung quanh căn phòng trống trải, không một tiếng động nào ngoài tiếng gió nhẹ lướt qua rèm cửa. Solastra không thể phủ nhận rằng mình đã trải qua một khoảng thời gian đầy căng thẳng và sợ hãi. Cậu thở ra một hơi dài, cảm giác đau đớn nhẹ nhàng làm mọi thứ mờ nhạt trong tâm trí.
Solastra tựa người vào đầu giường, đưa tay chạm nhẹ vào ngực mình, nơi trái tim đang đập yếu ớt, như thể không còn đủ sức. Cậu thầm nghĩ về những điều mình không thể thay đổi, không thể tránh khỏi. Thời gian còn lại sẽ là bao lâu? Liệu cậu có thể tiếp tục sống, dù biết rằng cơ thể mình đang ngày càng suy yếu?
“Vẫn không sao…” Solastra tự nói với chính mình, cố gắng giữ giọng thản nhiên nhưng không thể giấu được sự yếu đuối trong lòng. “Vẫn thở được là tốt rồi.”
Thời gian trôi qua bên cạnh giường, Kaleoah và những thái y vẫn theo dõi từng chuyển động của Solastra. Kaleoah thường xuyên vào phòng, nhìn thấy vẻ mặt của cháu mình đầy suy tư và thản nhiên như thế, cũng không thể nói gì thêm.
"Con ổn chứ, Solastra?" Kaleoah hỏi khẽ, ánh mắt đầy lo lắng.
Solastra mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt lấp lánh chút ấm áp nhưng không nhiều cảm xúc: "Con ổn… bác không cần lo."
Kaleoah thở dài, nụ cười của cháu trai như một nhát dao nhẹ nhàng đâm vào tim ông. Ông biết không thể cứu cậu mãi mãi. Nhưng Solastra thì hoàn toàn khác. Cậu bình tĩnh đến mức dường như đã chấp nhận mọi thứ.
"Mọi thứ sẽ tốt thôi," Solastra nói với giọng chắc chắn, như thể đang an ủi chính mình.
Khi mọi người ra khỏi phòng và Solastra ở một mình, cậu nhìn ra cửa sổ, tâm trí lặng lẽ trôi về phía chân trời. Mỗi ngày còn lại đều là một món quà, dù biết mình không còn nhiều ngày nữa để sống. Điều đó không làm Solastra đau đớn. Thay vào đó, cậu tự nhủ rằng mình sẽ sống từng ngày trọn vẹn nhất, không để lãng phí thời gian vào sợ hãi và đau thương.
"Sống như vậy… cũng không tệ." Cậu thì thào và nhìn ánh mặt trời ló dạng, lòng bình yên lạ thường.
Solastra không biết rằng mọi người xung quanh đều lo lắng và đang che giấu điều đó. Không ai nói với cậu về tình trạng của mình, không ai muốn làm tâm trạng của cậu nặng nề thêm. Điều đó có thể khiến Solastra vui vẻ hơn trong từng giây phút ngắn ngủi còn lại.
Với suy nghĩ đó, Solastra hít một hơi thật sâu và mở cửa sổ. Ánh gió nhẹ lướt qua làn tóc mềm mại của cậu, mang theo mùi hoa và không khí trong lành. Cậu mỉm cười với thế giới bên ngoài, như thể không còn lo lắng, không còn sợ hãi nữa.
Con đường phía trước còn ngắn ngủi, nhưng Solastra sẽ chọn đi qua từng ngày bằng lòng can đảm và sự thản nhiên, vì cậu hiểu rằng cuộc sống thật sự quý giá trong từng khoảnh khắc ngắn ngủi nhất.
"Tạm thời… như vậy là đủ." Cậu thì thào một lần nữa và để gió lướt qua khuôn mặt mình.
................
Cuộc họp được tổ chức trong phòng lớn, nơi mà ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống từ những chiếc đèn lộng lẫy. Dù Kaleoah đã khuyên Solastra không nên tham gia vì sức khỏe và tình trạng hiện tại của cậu, nhưng Hoàng Thái Tử vẫn kiên quyết tham gia. Không thể ở yên một chỗ khi mọi thứ đang rối ren và cần phải được giải quyết.
Solastra ngồi ngay trên ghế đầu bàn trong phòng họp, vẻ mặt bình thản như mọi thứ không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Trên tay cậu là một bàn cờ nhỏ bằng gỗ, được chạm trổ tinh tế với các biểu tượng cổ xưa. Đây không phải là một bàn cờ bình thường. Đây là Bàn Cờ Tử Thần. Mỗi quân cờ đều đại diện cho một thế lực, một gia tộc, một tổ chức hoặc một phe phái. Mất đi một quân cờ không chỉ là việc di chuyển trong trò chơi thông thường; nó là một tuyên ngôn, một quyết định.
Trên bàn, các quân cờ đã được sắp xếp cẩn thận. Mỗi quân cờ đều được đánh dấu, và chúng không chỉ đơn giản là đồ chơi. Đây là thông điệp và dự định của Solastra. Quân cờ tử thần đại diện cho thế lực của Vệ Đoàn Tinh Linh Đen vừa mới bị mất đi trong một nước đi đầy tính toán và sắc bén của Solastra. Động thái này không cần lời nói, không cần tuyên ngôn; mọi người trong phòng họp đều hiểu rõ ý nghĩa phía sau nó.
Solastra nhấc bàn tay gầy gò của mình và di chuyển một quân cờ nhỏ màu đen, mắt cậu không rời khỏi từng nước đi. Cậu chơi như thể mỗi nước đi đều là một trận chiến, từng quân cờ đều mang theo một thông điệp đe dọa và quyền lực.
Không khí trong phòng đột nhiên ngưng đọng, như thể thời gian đang ngừng lại. Từng ánh mắt của các quý tộc và các thành viên trong phòng đều đổ dồn về phía bàn cờ. Solastra không cần nói một câu nào. Không ai cần giải thích điều gì. Thế giới của chính quyền và thế lực chính trị đều hiểu rằng việc mất đi quân cờ này không phải là trò chơi, mà là một tuyên chiến.
Solastra nhếch nhẹ khóe miệng, đôi mắt lấp lánh tia sắc bén: "Chỉ cần các ngươi hiểu là được."
Giọng nói của cậu vang lên, nhẹ nhàng nhưng sắc bén như lưỡi kiếm lạnh.
Các thành viên trong phòng bắt đầu thì thào, trao đổi ánh mắt. Không cần nhiều lời, họ đều biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Mỗi người đã có thể xác định nhiệm vụ của mình. Nếu như mất đi một quân cờ là thông điệp tuyên chiến từ Solastra, thì không ai trong đây dám chống lại điều đó. Quyền lực của Hoàng Thái Tử đủ mạnh để khiến mọi thứ đều trở nên nhanh chóng và hiệu quả.
Deonvanus, Ryanus, và các quý tộc trong phòng không thể giấu được sự căng thẳng. Ánh mắt của họ rơi vào bàn cờ và nhận ra rằng Solastra không đơn giản đang chơi một ván cờ, mà đang sắp xếp mọi thứ theo cách của mình, xóa sổ từng thế lực không nghe theo ý định của mình.
Quân cờ Vệ Đoàn Tinh Linh Đen vừa mất đi. Điều đó không chỉ đơn giản là một quân cờ rời khỏi bàn. Nó tượng trưng cho việc Solastra đã quyết định làm rõ mọi thứ, và "Vệ Đoàn Tinh Linh Đen" sẽ sớm phải đối mặt với hậu quả.
Khi cuộc họp tiếp tục, không khí trong phòng vẫn nặng trĩu. Solastra không nói gì thêm, nhưng mọi người đều đã bắt đầu hành động trong tâm trí của mình. Mỗi người đều nhận ra rằng giờ đây không còn đường lui. Họ đều có trách nhiệm thực hiện sứ mệnh của mình để đảm bảo mọi thứ đi theo hướng mà Solastra đã chỉ đạo.
Solastra nhìn chằm chằm vào bàn cờ của mình, lông mày hơi nhíu lại. Mỗi quân cờ đều mang một ý nghĩa sâu sắc. Đây là ván cờ tử thần mà cậu đang chơi, và cậu biết không thể thất bại.
Một trận chiến sắp tới sẽ mở ra. Không khí trong phòng đọng đầy ám ảnh và bóng đen của các âm mưu, và từng quyết định của Solastra sẽ khiến thế giới thay đổi.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro