Chương 19: Kẻ phản bội.

Solastra đi vào rừng với vẻ thản nhiên như mọi lần, đôi mắt đen lấp lánh ánh xanh nhạt-màu mắt biểu thị tâm trạng vui vẻ và thoải mái. Tay cầm cây đao nhẹ nhàng lướt qua không gian, tạo ra những đường gió sắc bén như một con sói lẻ loi trong màn đêm. Cậu không vội vàng gì cả, chỉ thong thả săn tìm mục tiêu mình muốn. Thỏ-nó đơn giản chỉ là trò tiêu khiển của Solastra và cũng là món quà nhỏ cậu muốn mang về cho Eryelis.

Nhưng giữa lúc chạy qua một bụi cây rậm rạp, một nhánh cây sắc nhọn bất ngờ cào vào vai của cậu. Máu ứa ra, rơi từng giọt xuống thảm lá phía dưới. Solastra khẽ nhíu mày nhưng không hề dừng lại, chỉ lắc đầu và thở nhẹ như thể việc này không đáng bận tâm.

"Thật sự... không phải hôm nay." Cậu lẩm bẩm nhỏ trong lòng, giọng nói tràn ngập sự mệt mỏi nhưng không hề lo lắng. Máu đọng lại trên tay, Solastra bặm chặt môi, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh sau đó, Solastra phát hiện một cặp thỏ con đang nhảy tung tăng giữa một bãi cỏ mềm mịn, đôi tai nhỏ của chúng vẫy vẫy dễ thương trong ánh sáng mờ ảo của buổi chiều tà. Solastra thả một nụ cười nhẹ nhàng và liếc nhìn con vật đó.

"Cuối cùng cũng tìm được rồi." Cậu thì thầm, tay nâng cây đao lên nhưng không vội động thủ. Thay vào đó, ánh mắt cậu lướt qua chúng, hứng thú như một đứa trẻ trong sân chơi.

Nhưng không chỉ thỏ-ngay sau đó, một cặp mèo lớn hiện lên từ màn sương mờ. Thoạt nhìn, chúng giống như những con hổ rừng thật sự với bộ lông vằn đen trắng và ánh mắt sắc lẹm như lưỡi kiếm. Solastra không thể không bật cười khi thấy chúng, đôi mắt lấp lánh ánh đỏ nhẹ.

Mèo đẹp quá nhỉ... Mang về cho Ery luôn.

Cậu lẩm bẩm trong lòng, nụ cười thoáng qua khóe miệng. Dù chúng là hổ hoang dã, nhưng trong mắt của Solastra, chúng chỉ đơn giản là mèo-đáng yêu và dễ thương đến mức không thể cưỡng lại việc gọi chúng như vậy.

Cậu ngồi xổm xuống, lặng lẽ quan sát cả hai bên: một cặp thỏ con đáng yêu và một cặp mèo đầy sức mạnh đang tiến lại gần. Máu trên vai và cánh tay vẫn rỉ ra từng giọt, nhưng Solastra không hề quan tâm. Cậu thấy mình không cần quá vội vàng.

"Thôi nào, đừng chạy mất nhé." Solastra thầm thì và bước lại gần với sự nhẹ nhàng như gió. Tay cậu vung cây đao với sự tinh tế, không quá mạnh nhưng vẫn thể hiện sức mạnh và sự điêu luyện trong từng động tác.

Khi tất cả nằm trong tầm mắt, Solastra nhanh chóng hành động và hạ cả cặp thỏ và cặp mèo xuống chỉ trong một vài đòn tinh tế. Máu nhỏ giọt từ tay, và đau đớn từ vết thương bắt đầu lan tỏa, nhưng Solastra không hề dừng lại.

"Xong rồi." Cậu thầm thì và bắt đầu thu xếp con mồi của mình. Đôi mắt vẫn giữ ánh đỏ nhạt, đầy suy tư nhưng không hề lo lắng. Solastra không quan tâm lắm việc mình bị thương hay đau đớn. Mục tiêu đã hoàn thành, và giờ cậu sẽ đưa chúng về cho Eryelis như đã hứa.

Nhưng trong lòng, một suy nghĩ lướt qua. Liệu có phải lần này vận may đang không đứng về phía mình? Liệu vết thương này sẽ làm gì mình trong những ngày sắp tới? Solastra không biết. Cậu chỉ thở một hơi sâu, nhắm mắt và tiếp tục bước đi về phía trại.

Cậu không sợ. Solastra tin rằng dù thế nào, mình cũng sẽ giải quyết được mọi thứ... Như cách cậu luôn làm.

................

Cả đội đang vui vẻ trong không khí chiến thắng sau khi hoàn toàn xử lý xong Vệ Đoàn Tinh Linh Đen. Bầu không khí trở nên thoải mái và tự do, tiếng cười và tiếng nói vang vọng trong rừng như một bản giao hưởng của niềm vui và sự hài lòng. Tất cả đều cảm thấy nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ này mà không mất quá nhiều sức lực.

Nhưng trong giây phút đó, một ánh mắt vô tình lướt qua và dừng lại trên Solastra. Cả đội bỗng nhiên im bặt. Một số người nhận ra máu đang chảy từ vai và cánh tay của Solastra, làn da nhợt nhạt và vết thương nhỏ không thể che giấu được. Tình trạng này nhanh chóng làm họ hoảng loạn.

"Tiểu Thái Tử! Cậu bị thương rồi!" Một giọng nói vang lên từ phía sau, đầy lo lắng và hoảng hốt.

"Ôi không, vết thương đó... có nghiêm trọng lắm không ạ?" Một người khác xen vào, mắt đầy sợ hãi và lo lắng.

Cả đội như thể vừa thấy một điều không thể tưởng tượng nổi. Dù đây chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng họ không thể không lo lắng khi thấy Solastra, người luôn mạnh mẽ và tự tin, lại như vậy. Ánh mắt của họ đầy căng thẳng, như thể sợ rằng Solastra sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Solastra nhìn họ bằng ánh mắt đen nhánh, đôi mắt lấp lánh sắc tím nhạt. Cậu thở nhẹ, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có phần thắc mắc.

"Vết thương này không nghiêm trọng đâu. Yên tâm đi," cậu nói, giọng đều đều nhưng không che giấu được sự thờ ơ, và rồi ngẩng lên hỏi, "Nhưng... đồng rác kia thì sao?"

Đám điên này sao tụ tập ở đây hết rồi? Còn đống rác, chúng dọn xong chưa?

Giọng nói của Solastra mang theo sự tò mò và thẳng thắn, khiến cả đội không khỏi ngập ngừng. Dù họ vừa hoàn thành nhiệm vụ nhưng không ai trong số họ có thể chắc chắn liệu Solastra có biết rõ mọi việc không.

"À, thì... chỉ huy của Vệ Đoàn Tinh Linh Đen đã bị chúng ta tiêu diệt rồi ạ." Một người trong đội lúng túng trả lời, ánh mắt vẫn đầy lo lắng nhìn Solastra.

"Chúng ta... hội đồng hắn và kết thúc tất cả." Một người khác tiếp lời, giọng hơi run.

Solastra nghe vậy, ánh mắt chuyển từ sắc đen sang ánh đỏ nhẹ. Cậu không tức giận, cũng không buồn bã, nhưng rõ ràng sắc đỏ nhạt trong đôi mắt làm không khí như thay đổi. Cậu gật nhẹ đầu, tay nhẹ nhàng vuốt qua vũ khí của mình.

Ôi lũ điên, đánh lẻ không được thì chơi hội đồng.

Solastra nhìn vẻ mặt lo lắng của từng người trong đội và khẽ thở dài. Cậu không muốn làm họ quá sợ hãi hay căng thẳng.

"Không sao đâu. Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần phải lo lắng quá nhiều." Giọng nói của cậu mềm mại hơn, như đang cố xoa dịu tâm trạng của mọi người.

Cậu mỉm cười nhẹ với đội của mình. "Đi nào, chúng ta trở về thôi. Mọi thứ đã xong."

Cả đội nhìn nhau, ngập ngừng một chút rồi gật đầu, không ai dám hỏi thêm gì. Họ hiểu rằng Solastra rất thông minh và biết điều gì là tốt nhất trong hoàn cảnh này. Với vết thương nhẹ nhàng và sắc thái bình tĩnh của Solastra, cả đội nhanh chóng lên đường trở về, nhưng trong lòng ai cũng không khỏi lo lắng.

................

Tiếng gọi đột ngột vang lên, trong không gian yên ắng của khu rừng, như thể xé tan sự bình yên vừa mới trở lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Giọng nói phát ra đầy sắc bén, ẩn chứa một thứ cảm giác quen thuộc và đe dọa:

"Soul!"

Solastra giật mình, cơ thể phản xạ ngay lập tức khi nghe tiếng gọi, quay đầu lại về phía nguồn âm thanh. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một mũi tên nhanh như chớp lao đến từ phía bóng cây, lướt qua cổ cậu như một luồng gió sắc bén. Cơ thể Solastra khựng lại, sắc đỏ trong mắt cậu nhanh chóng hiện lên, phản ứng bản năng của một chiến binh dày dạn kinh nghiệm.

Cả đội đều nhanh chóng rơi vào trạng thái cảnh giác. Ánh mắt của từng người đều sắc lạnh, tay sẵn sàng vũ khí, không ai dám lơ là. Mọi thứ như ngưng đọng trong một khoảng không gian đầy căng thẳng.

Và rồi, từ bóng cây tiến ra một hình bóng. Kẻ đó không ai khác chính là Killian, bạn cũ của Solastra, người đã phản bội và tiếp tay khiến cả nhà Solastra bị hãm hại. Giờ đây, hắn đứng đó, khuôn mặt lộ rõ sự tự tin và sắc lạnh. Đôi mắt hắn chứa đầy ác ý, như thể hắn đang chờ đợi phản ứng của Solastra.

"Tưởng ta không tìm được ngươi sao, Soul," Killian nói, giọng đều đều, đầy khiêu khích và thách thức.

Killian De Pauline, tên khốn kiếp! Mình muốn giết hắn ta ngay lập tức!!

Solastra siết chặt vũ khí trong tay, mắt chuyển từ sắc đen sang đỏ. Cậu cảm nhận được sự nguy hiểm trong từng lời nói, từng cử động của Killian. Nỗi đau từ quá khứ chạm đến trái tim, nhưng Solastra không để cảm xúc chiếm thế thượng phong.

Khi ấy, Alyn nhanh chóng bước lên phía trước, ôm lấy Solastra vào lòng bằng một động tác mạnh mẽ và bảo vệ. Vũ khí của cậu sáng lên trong tay, sẵn sàng đối mặt với kẻ địch đang đứng trước mặt.

"Soul, không sao đâu. Để ta bảo vệ ngài." Alyn nói, giọng kiên định và đầy quyết tâm, ánh mắt đầy sát khí.

Cả đội nhanh chóng tạo thành một hàng phòng thủ vững chắc, mỗi người sẵn sàng ra tay nếu tình thế xấu đi. Sát khí trong không khí như thể muốn nuốt chửng mọi thứ.

Solastra ngẩng đầu lên, cảm giác thù hận và nỗi đau xâm lấn tâm trí, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Sát khí trong đôi mắt đen của cậu như lửa, lấp lánh ánh tím trong lòng, biểu thị tâm trạng phức tạp.

"Thật không ngờ, Killian. Ngươi vẫn còn dám xuất hiện trước mặt ta." Giọng Solastra lạnh lẽo, từng từ như lưỡi dao sắc nhọn.

Killian nhún vai, tỏ vẻ như chẳng hề lo sợ, ngược lại còn mang theo vẻ tự tin đầy thách thức. "Tại sao không? Ngươi nghĩ ta sợ ngươi à, Soul? Ta không sợ. Ta đã tính toán từ lâu rồi, và ta đã thành công trong kế hoạch của mình."

Những lời nói đó như nhát dao cứa vào tâm trí Solastra. Mỗi câu chữ của Killian như lật lại những ký ức đau thương từ quá khứ, từ ngày cả nhà Solastra bị hãm hại. Cậu cố gắng không để cảm xúc lấn át bản thân, nhưng sự đau đớn vẫn chực chờ nổi lên.

Mắt Solastra lóe lên màu tím nhạt, đôi tay run nhẹ khi nắm chặt vũ khí. Cậu siết chặt thêm nữa, cảm giác sự giận dữ và báo thù đang dâng lên trong lòng mình.

"Ta sẽ không tha cho ngươi." Cậu thì thầm, từng từ như lưỡi dao sắc bén đang kề sát mũi tên trong lòng.

Killian cười khẩy, bước một bước tiến lại gần. "Ta không mong ngươi tha thứ, Soul. Ta chỉ muốn xem ngươi sẽ làm gì bây giờ thôi."

Khi nghe Killian nói ra những lời đầy khiêu khích và thách thức, nỗi đau trong lòng Solastra như một con sóng dữ cuồn cuộn nổi lên. Cậu không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Máu trong người như sôi lên, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Sự tức giận, đau thương và tủi nhục từ quá khứ bị Killian khơi gợi đã đẩy cậu đến bờ vực mất kiểm soát.

Mắt của Solastra lóe lên sắc tím đậm như màu lửa thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Ánh sáng ma pháp bắt đầu nổi lên từ bàn tay cậu, vờn quanh như cơn lốc hỗn loạn. Cơ thể Solastra run lên, các cơ bắp căng cứng. Cậu không thể dừng lại, không thể kiềm chế được ma pháp đang sôi sục trong mình.

Máu trong cơ thể cậu sôi lên như thể nó đang đáp lại cơn thịnh nộ đang nổi lên trong lòng. Giọng nói của Killian, ánh mắt sắc bén của hắn, và sự phản bội đau đớn như một ngọn lửa thiêu đốt lý trí của Solastra.

Không! Không thể để điều này tiếp tục!

Nhưng mà mọi thứ đã quá muộn. Ma pháp trong lòng Solastra như bùng nổ, ánh sáng đỏ đậm rực rỡ như một cơn bão nổi lên giữa không trung. Không khí xung quanh như bị xé rách, các nhành cây và lá cây xung quanh bay lên trong vòng xoáy năng lượng hỗn loạn.

Cả đội đều giật mình, mọi người lùi lại, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt. Họ không ngờ rằng người họ luôn xem như Tiểu Thái Tử mong manh, dễ thương và yếu ớt lại có thể phát ra năng lượng kinh hoàng đến vậy.

"Soul!" Alyn hét lớn, giọng đầy lo lắng và hoảng sợ. "Kiềm chế lại! Xin ngài đừng để bản thân mất kiểm soát!"

Nhưng Solastra không thể nghe được, hoặc là không thể bình tĩnh được nữa. Mỗi giây trôi qua, sức mạnh trong cơ thể như đang phát nổ, như thể đang đe dọa phá hủy mọi thứ xung quanh. Đôi mắt cậu lấp lánh màu đỏ đậm, ánh mắt lộ rõ sự giận dữ, đau thương và tuyệt vọng.

Solastra không còn giữ được lý trí của mình, từng câu thầm thì, từng ký ức đau buồn lướt qua tâm trí như bóng ma: cái ngày nhà cậu bị tàn sát, sự phản bội của Killian, cái chết của mẹ và mất tích đứa em, cha trọng thương rơi vào hôn mê sâu, tất cả những điều đó như đang bùng cháy trong tâm trí.

"Ngươi... sẽ phải trả giá..." Solastra thốt lên, giọng nói như vang vọng trong không gian đầy hỗn loạn. Ánh sáng đỏ xâm chiếm xung quanh, tạo thành một cơn lốc xoáy ma pháp hủy diệt.

Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Không khí như ngưng đọng, không gian như vỡ ra từng mảnh. Cả đội đều nhận ra Solastra không còn là chính mình nữa. Cậu đang chìm vào trạng thái ma pháp mất kiểm soát, và nếu không thể cứu vãn, mọi thứ sẽ trở nên thảm họa.

Alyn liếc nhìn các thành viên trong đội, một cảm giác sợ hãi xâm lấn tâm trí anh.

"Soul! Hít thở đều! Kiềm chế cơn giận! Nếu không, tất cả sẽ chết ở đây!" Alyn hét lớn thêm một lần nữa, cố gắng kéo Solastra ra khỏi cơn điên cuồng này.

Nhưng Solastra vẫn không thể kiềm chế bản thân, không thể kìm hãm sức mạnh đang trào dâng. Ma pháp trong không gian như một con thú điên cuồng, tràn ra và phá hủy mọi thứ xung quanh. Sự tàn phá đã bắt đầu, và không ai biết liệu nó sẽ dừng lại ở đâu.

Tâm trí của Solastra như đang chìm vào màn đêm tăm tối, nơi chỉ có đau đớn và giận dữ. Cậu không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy, chỉ còn lại bản năng và sức mạnh đang trào dâng như cơn lốc trong tâm trí.

Ánh mắt đỏ đậm của Solastra như là cơn lốc cuối cùng, báo hiệu một trận bão tấn công sắp sửa nuốt chửng mọi thứ xung quanh...

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro