Chương 21: Ác mộng.
Đêm khuya, ánh trăng nhạt nhòa xuyên qua những tấm rèm dày trong phòng ngủ của Solastra. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua cửa sổ, mang theo hơi lạnh rét buốt như cắt vào da thịt.
Solastra nằm trên giường, gương mặt tái nhợt dưới ánh sáng lờ mờ, đôi mày nhíu chặt lại như đang cố chống chọi với cơn ác mộng dai dẳng.
Trong giấc mơ, cậu thấy mình quay về ngày định mệnh ấy - cái ngày đã cướp đi tất cả.
"Không... không... đừng!" Solastra hét lên trong cơn mê, nhưng không một ai có thể nghe thấy.
Hình ảnh mẹ cậu, Shaniya, với gương mặt dịu dàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương, bỗng trở nên mờ nhòa. Bà lao vào bóng tối, mang theo đứa em chưa kịp chào đời của Solastra. Những tiếng hét của bà vang vọng, hòa lẫn với tiếng cười man rợ của kẻ thù.
"Mẹ! Đừng đi! Mẹ!!!" Solastra giơ tay ra cố với lấy nhưng chỉ chạm vào hư không.
Rồi cậu quay đầu, và cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cậu như vỡ vụn. Cha cậu, Lucionyx, đang nằm bất động trên mặt đất, máu chảy lênh láng, đôi mắt nhắm nghiền. Lồng ngực của ông chỉ còn phập phồng nhẹ, như một ngọn nến sắp tắt trước gió.
"Cha! Dậy đi! Làm ơn! Đừng bỏ con mà!" Solastra lao đến, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cơ thể cha mình. Máu từ người Lucionyx thấm ướt cả áo cậu, lạnh lẽo như băng giá.
Cậu gào lên, tiếng khóc như xé nát màn đêm. "Mẹ! Em! Cha! Tỉnh lại đi! Con xin các người!"
Nhưng không có ai trả lời. Không một ai...
Solastra ngồi đó, ôm lấy Lucionyx trong vòng tay, đôi mắt đen như đêm thâu giờ đã hóa thành màu xám tro. Từng sợi tóc tím đen dài óng ả của cậu dần bạc trắng, như thể mọi sự sống đã bị rút cạn chỉ trong một khoảnh khắc.
"Mọi thứ... tại sao... tất cả đều là lỗi của con..." Cậu thì thào trong cơn ác mộng, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má tái nhợt.
Thảm cảnh ấy lặp đi lặp lại trong giấc mơ, như một cuốn phim bị nguyền rủa. Mẹ cậu biến mất, cha cậu bất động, và bản thân cậu chỉ là một đứa trẻ bất lực, gào khóc trong bóng tối.
Trong thực tại, cơ thể Solastra co quắp lại, bàn tay vô thức siết chặt lấy chăn, hơi thở gấp gáp. Một tiếng nấc nghẹn thoát ra, như tiếng khóc bị bóp nghẹt.
Ánh trăng ngoài cửa sổ trở nên mờ ảo hơn, như phản chiếu nỗi đau đớn của người đang say ngủ.
Cả phòng ngủ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nức nở khe khẽ, vang vọng như lời oán trách không thể thoát ra khỏi đôi môi người mang gánh nặng.
Ánh máu đỏ ngập tràn. Tiếng hét thất thanh của mẹ Shaniya, ánh mắt đau đớn tột cùng khi bà bị kéo đi trong biển lửa. Solastra, lúc ấy chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, đứng chết lặng trong góc phòng, đôi mắt dán chặt vào cơ thể cha - Lucionyx, đang đổ gục xuống, máu chảy thành dòng đỏ sẫm.
"MẸ! EM! CHA!" Solastra hét lên, đôi chân lao về phía Lucionyx, ôm lấy cơ thể cha mình đang lạnh dần.
"Mẹ sẽ quay lại... mẹ hứa..." Lời cuối cùng của Shaniya trước khi biến mất cùng đứa em chưa kịp chào đời vang vọng trong giấc mơ, tựa như những con dao cứa vào tim cậu.
Căn phòng nhỏ cháy rụi. Đêm ấy, mái tóc tím đen của Solastra đã hóa trắng như tuyết. Đứa trẻ ngày nào ngã gục bên cạnh cha mình, tiếng gào khóc vang lên thảm thiết, lạc lõng giữa ngọn lửa đang nhấn chìm tất cả.
"KHÔNG! ĐỪNG BỎ CON!" Cậu hét lên trong mơ, đôi tay nhỏ bé vô vọng lay mạnh cơ thể Lucionyx.
"Solastra... hãy mạnh mẽ lên..." Giọng Lucionyx yếu ớt, rồi tắt hẳn.
Solastra choàng tỉnh. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, áo ngủ dính sát vào người, ướt đẫm. Đôi mắt đen như màn đêm giờ đây ngập nước, giọt lệ lớn lăn dài trên má.
"Mẹ... em... cha..." Cậu lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào.
Nỗi đau từ giấc mơ không phai nhạt mà còn găm sâu vào tâm trí, khiến ngực cậu thắt lại từng hồi. Solastra siết chặt bàn tay run rẩy của mình, đôi vai nhỏ rung lên từng nhịp.
Nước mắt không ngừng rơi. Solastra đưa tay lên miệng, cố gắng không bật ra thành tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được. Tiếng khóc nức nở vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch, như một lời than oán đầy đau khổ.
"Tại sao..." Solastra lẩm bẩm, giọng như bị bóp nghẹt. "Tại sao tất cả lại xảy ra... Tại sao con không thể làm gì để bảo vệ họ..."
Cậu ôm đầu, cắn môi đến bật máu, đôi mắt đỏ rực lên trong cơn đau đớn.
"Cha... tại sao cha lại bỏ con... Mẹ, em... tại sao lại đi..."
Solastra ngồi co lại trên giường, toàn thân run rẩy. Cậu không muốn ai nghe thấy tiếng khóc yếu đuối này, không muốn ai thấy dáng vẻ mong manh của mình. Nhưng lúc này, cậu không thể giữ được vẻ ngoài mạnh mẽ nữa.
Nỗi đau từ năm xưa ùa về như cơn lũ nhấn chìm tất cả. Solastra, kẻ được cả triều đình kính sợ, lúc này chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé, gào khóc trong nỗi cô đơn và tuyệt vọng.
Kaleoah ngồi bên giường Lucionyx, đôi mắt trầm lắng, tay nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của người đang nằm bất động. Tiếng khóc của Solastra vang lên từ hành lang, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng. Đó là những tiếng khóc thảm thiết mà Kaleoah đã quá quen thuộc. Mỗi khi nghe tiếng khóc ấy, trái tim ông như bị xé nát, nhưng ông chỉ im lặng, đã quá lâu rồi ông không biết phải làm gì để xoa dịu những nỗi đau mà đứa cháu trai của mình phải chịu đựng.
Vết thương trong tâm hồn Solastra quá lớn, không phải chỉ một vài lời an ủi có thể chữa lành. Từ khi mất đi mẹ và đứa em chưa kịp chào đời, rồi lại phải chứng kiến người cha yêu thương bị thương nặng và hôn mê, Solastra đã bị xé nát trong vô thức. Những vết thương tâm lý không dễ gì quên được. Đó là lý do mà đôi khi Solastra lại cảm thấy như mình không còn lý do gì để sống nữa.
Kaleoah không muốn Solastra phải chịu đựng những giây phút như vậy một mình. Ông biết rằng mỗi lần như thế, đứa cháu này lại có những suy nghĩ đau đớn, những suy nghĩ đen tối về việc tự kết thúc cuộc đời mình. Đã quá nhiều lần Solastra tìm cách tự sát, nhưng may mắn là Kaleoah, Deonvanus, và Ryanus luôn kịp thời cứu vớt, giữ lại ánh sáng duy nhất trong đêm tối.
"Solastra lại như vậy rồi..." Kaleoah thở dài, sự lo âu hiện rõ trên gương mặt ông.
Ánh mắt ông hướng về phía phòng của Solastra, nơi những tiếng khóc dường như không bao giờ ngừng lại. "Deon..." Ông quay lại, giọng trầm, đầy lo lắng.
Deonvanus, đứng gần đó, hiểu ngay ý ông. Cậu gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị. Solastra không phải lúc nào cũng thể hiện ra ngoài, nhưng khi cậu khóc như vậy, không ai có thể biết được những gì đang diễn ra trong tâm trí Solastra, những đau đớn mà cậu không thể chia sẻ cùng ai. Và nếu Deonvanus không kịp thời giúp đỡ, Solastra lại có thể sẽ làm điều mà không ai mong muốn.
Solastra trong phòng vẫn không thể ngừng khóc. Mắt cậu đang dần chuyển sang màu đen tuyền, nỗi đau trong lòng như nuốt chửng tất cả hy vọng. Những hình ảnh về cái chết của mẹ, cái chết của đứa em chưa kịp chào đời, sự tan vỡ của gia đình, tất cả như những mảnh vỡ vô tận đâm xuyên vào trái tim cậu. Cảm giác như mọi thứ đang trôi đi, như cậu không thể nào nắm bắt được nữa.
"Cha..." Solastra gọi khẽ, giọng nghẹn ngào. "Mẹ..." Cậu không thể hiểu tại sao cuộc sống lại đầy rẫy những đau thương đến vậy. Mà những lần muốn buông bỏ tất cả, những lần đã thử nhưng lại luôn bị ngăn cản, vẫn khiến cậu mệt mỏi, bế tắc.
Đó là những ngày đen tối nhất trong đời Solastra, khi cậu không còn tin vào sự tốt đẹp của thế giới này. Nhưng rồi khi nhớ đến Kaleoah, Deonvanus, Ryanus, những người đã luôn kiên trì cứu vớt cậu, những người không bao giờ bỏ cậu lại, Solastra lại nghĩ rằng có lẽ mình vẫn còn một lý do để sống.
Dù vậy, mỗi khi những ký ức đau thương ùa về, cảm giác bất lực, cô đơn lại khiến cậu mất phương hướng. Mà dù có cứng rắn thế nào, sâu trong lòng Solastra vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, luôn khao khát được che chở, yêu thương.
Trong khi đó, Deonvanus đã đứng bên ngoài, đôi mắt nhìn vào căn phòng nơi Solastra đang vật lộn với nỗi đau của mình. Anh biết rằng dù chỉ một giây lơ là, Solastra có thể lại tìm đến những suy nghĩ nguy hiểm. Nhưng Deonvanus cũng không thể giúp Solastra vơi đi nỗi đau, chỉ có thể bảo vệ cậu, giữ cậu an toàn, và hy vọng thời gian sẽ giúp cậu tìm được cách hàn gắn.
Choang!!!
Là tiếng gì vậy?
Deonvanus nghe thấy tiếng động lạ từ phòng của Solastra, anh vội vã chạy vào. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi sững sờ. Solastra, đôi mắt mờ mịt, tay cầm những mảnh vỡ của ly thủy tinh, những vết cắt nhỏ loang ra máu đỏ thẫm, nhòe nhoẹt trên làn da nhợt nhạt. Cả cơ thể của Solastra loạng choạng, như thể đang lạc lối trong những cơn đau và cảm giác tuyệt vọng không thể vượt qua.
Con mẹ nó, lại tìm chết.
"Đừng..." Deonvanus vội vàng lao đến, nhưng trong ánh mắt của anh, có một nỗi lo sợ không thể che giấu. Solastra - Hoàng Thái Tử của họ, người đã luôn mạnh mẽ và tàn nhẫn, giờ lại yếu đuối đến mức này.
Solastra không nhìn anh, đôi mắt đen ánh lên một nỗi đau vô tận, và lòng bàn tay run rẩy khi cố giữ những mảnh vỡ trong tay, như thể nó có thể giúp xoa dịu nỗi buồn trong lòng. Vết thương trên tay vẫn chảy máu, nhưng Solastra không quan tâm. Anh không còn cảm thấy gì nữa.
"Không... không cần đâu," Solastra thì thầm, giọng khô khốc, "Mọi thứ... chỉ khiến em đau hơn thôi."
Deonvanus đau đớn nhìn vào vết thương của Solastra, nhưng anh biết, vết thương trong lòng của Hoàng Thái Tử còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Mỗi lần Solastra như vậy, Deonvanus đều biết rằng cậu đã nghĩ đến cái chết. Những nỗi ám ảnh từ quá khứ không bao giờ buông tha Solastra, và mỗi lần như thế, Solastra lại rơi vào vòng xoáy tuyệt vọng không lối thoát.
"Chỉ một chút thôi, em không thể làm vậy," Deonvanus nói, giọng anh kiên quyết nhưng cũng đầy lo lắng. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, cố gắng lấy những mảnh vỡ từ tay Solastra, không để anh tự làm tổn thương mình thêm. "Anh sẽ không để em làm điều này, Solastra. Anh hứa."
Solastra chỉ nhìn vào những mảnh vỡ đã tan tành, mỉm cười chua chát. "Có lẽ một ngày nào đó... các người cũng sẽ hiểu thôi."
Deonvanus cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn trước lời nói của Solastra. Anh lắc đầu, lòng tràn đầy sự tiếc nuối và cảm giác bất lực. Mỗi lần anh phải canh chừng Solastra, anh lại tự hỏi liệu có thể làm gì hơn nữa để cứu lấy người em họ này không. Mỗi lần như vậy, nỗi đau của Solastra lại càng sâu hơn.
Solastra không nói gì thêm. Cậu chỉ lặng lẽ để Deonvanus xử lý vết thương trên tay, không phản kháng, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, trong những bóng ma của quá khứ mà cậu không thể nào trốn thoát.
................
Solastra tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cố gắng gượng cười, nhưng đôi mắt đỏ hoe đã tố cáo sự đau đớn trong lòng. Dù cố giữ vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn thường ngày, lòng cậu lại mệt mỏi vô cùng. Đêm qua, những cơn ác mộng về thảm cảnh năm xưa lại ám ảnh, khiến hắn không thể ngủ yên, mỗi lần tỉnh dậy đều mang theo cảm giác trống rỗng, đau đớn không thể nào xua tan.
"Đừng để họ biết..." Solastra tự nhủ với bản thân, cố nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng. Cậu không muốn ai thấy cậu yếu đuối, nhất là Eryelis và Kaleoah. Đối với họ, Solastra luôn muốn là điểm tựa, là người bảo vệ, không phải là người cần được che chở. Nhưng làm sao có thể che giấu nỗi đau trong đôi mắt?
Chân bước đi, Solastra cảm nhận từng bước đi của mình như nặng nề hơn. Cậu không muốn lại đối mặt với những câu hỏi, những lo lắng từ người khác. Nhưng sâu trong thâm tâm, một phần của cậu lại mong mỏi được hiểu, được ai đó chia sẻ, dù chỉ là một chút.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cậu, nhưng chỉ làm nổi bật vẻ mệt mỏi, kiệt sức. Solastra hít sâu một hơi, cố lấy lại sự lạnh lùng đã quen thuộc, rồi bước ra khỏi phòng, giấu đi nỗi đau, dẫu biết rằng sẽ chẳng thể giữ mãi được vẻ ngoài đó.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro