Chương 23: Solastra chỉ là ngủ thôi... nhất định sẽ tỉnh lại đúng không?
Kaleoah và các ngự y đang đứng ngoài căn phòng, nhưng bầu không khí nặng nề và đầy sự lo lắng khiến mỗi người đều cảm nhận được một sự thay đổi khác thường. Không khí xung quanh trở nên đặc quánh, như thể thời gian đang ngừng lại. Mỗi nhịp thở của họ trở nên càng nặng nề hơn khi nhận ra một điều khủng khiếp: khí tức của Solastra, đứa cháu trai mà Kaleoah yêu thương, đang dần yếu đi, từng giây từng phút biến mất như làn sóng rút ra khỏi bãi biển. Ngược lại, khí tức của Lucionyx, người em trai của Kaleoah, lại trở nên mạnh mẽ hơn, có sức sống kỳ lạ, như là ánh sáng dần xuyên qua làn mây đen.
Trong lòng Kaleoah, một cảm giác kinh hoàng dâng lên. Ông quay sang các ngự y, ra lệnh nhanh chóng: "Vào phòng ngay! Mau!"
Mọi người vội vã lao vào phòng, nhưng khi cánh cửa mở ra, họ chỉ có thể đứng yên, mắt không thể rời khỏi cảnh tượng trước mắt. Lucionyx, người em trai yêu quý của Kaleoah, đã tỉnh dậy từ cơn mê sâu. Trái tim Kaleoah như bị bóp nghẹt.
Em trai?? Em ấy tỉnh rồi thế còn Sol?
Lucionyx ngồi trên giường, ôm chặt lấy Solastra vào lòng, khuôn mặt tràn đầy sự đau khổ và bi thương. Mái tóc dài của Solastra rối bù, thân thể nhỏ bé của anh không còn một chút sức sống. Một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng nó không thể xua tan được nỗi buồn và sự lo lắng trong lòng Lucionyx. Đôi tay của ông run rẩy khi vuốt ve tóc con trai mình, mắt không rời khỏi khuôn mặt không còn sức sống của Solastra.
Đôi mắt của ông lúc này không còn sắc bén như mọi khi, mà chuyển sang màu xanh lá cây nhạt - dịu dàng, mềm mỏng. Đôi tay của Lucionyx đang ôm chặt lấy Solastra - đứa con trai quý giá của ông - vào lòng.
Solastra nằm bất động trong tay cha mình, không còn một chút cử động nào. Hơi thở của cậu, Solastra, vốn đã yếu ớt từ trước, giờ như tắt hẳn. Lucionyx nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, mắt ông ngập tràn những cảm xúc phức tạp, một sự đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
"Solastra... con..." Lucionyx thì thầm, giọng nói như nghẹn lại.
Lucionyx vẫn ngồi lặng im trên giường, đôi tay vẫn ôm chặt Solastra vào lòng, cảm nhận rõ rệt cơ thể lạnh lẽo của cậu. Mái tóc tím đen dài đến gót chân của ông giờ xõa dài trên vai và cả trên giường, ánh mắt u buồn không rời khỏi con trai mình. Ông nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc đen mượt của Solastra, cảm giác như một thói quen đã ăn sâu vào từng tế bào của mình từ lúc Solastra còn là một đứa trẻ.
Những ký ức ùa về, từng khoảnh khắc êm đềm khi Solastra còn nhỏ, khi ông đã từng bế cậu vào lòng, hát ru và dỗ dành mỗi khi cậu thức giấc giữa đêm khuya, khi chỉ cần một cái ôm của cha là đủ để Solastra an tâm ngủ tiếp.
Lucionyx nhẹ nhàng dỗ dành con trai, như lúc trước, khi Solastra còn là một đứa trẻ. Ông không biết bao giờ con trai sẽ tỉnh lại, nhưng ông sẽ ở đây, bên cạnh con, cho đến khi ngày đó đến.
"Ngủ ngon, Solastra... ta sẽ chờ con"
"Con yêu, con sẽ ổn thôi." Lucionyx khẽ thì thầm, nhưng trong lòng ông biết, ông đang nói những lời mà chỉ có ông mới hiểu. Câu nói ấy không phải để trấn an con trai mình - mà là để tự nhủ chính mình rằng, tất cả những gì ông có thể làm lúc này là ở đây, bên cạnh con, bất chấp mọi thứ.
Ông lặng lẽ nhìn Solastra, lòng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả. Từng hơi thở nhẹ nhàng của cậu giờ đây chỉ như làn gió thoảng qua, nhưng Lucionyx biết rõ rằng con trai của mình chưa hề rời xa. Cảm giác này, ông đã từng trải qua khi Solastra còn nhỏ, khi cậu khóc đêm và ông phải ôm chặt lấy cậu để xoa dịu những cơn ác mộng.
"Bé con của cha... Đừng sợ, cha vẫn ở đây." Lucionyx thì thầm, giọng nói của ông đầy dịu dàng nhưng lại có chút nghẹn ngào, như thể ông đang cố gắng trấn an chính bản thân mình hơn là Solastra.
Những ký ức về thời thơ ấu của Solastra trở lại như một cuốn phim tua nhanh. Lucionyx nhớ lại những lần ông ru Solastra ngủ khi cậu mới chỉ là một đứa trẻ, những đêm khuya im lặng, chỉ có tiếng của ông thì thầm hát ru. Mỗi lần như vậy, Solastra đều nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, miệng mỉm cười, hoàn toàn tin tưởng vào sự bảo vệ của cha.
"Cha sẽ luôn bảo vệ con... dù cho điều gì xảy ra." Lucionyx thở dài, cảm giác như một phần linh hồn ông đã rơi vào giấc ngủ bên cạnh con. Nhưng ông cũng biết rõ, Solastra không hề ra đi. Cậu không chết. Solastra chỉ đang nằm trong giấc ngủ sâu, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
"Ta sẽ đợi, Solastra." Lucionyx nói với một sự kiên định hiếm có. Ông có thể cảm nhận được khí tức của con mình, yếu ớt nhưng vẫn tồn tại. Những ngón tay của ông nhẹ nhàng xoa nhẹ lên làn da Solastra, cảm nhận được sự mềm mại và sự sống còn ẩn chứa bên trong. "Chỉ cần con còn ở đây, ta sẽ đợi cho đến khi con thức tỉnh."
Lời ru dịu dàng của Lucionyx vẫn âm trầm cất lên vẫn êm ái như lúc Solastra còn nhỏ tuổi.
Nhưng Lucionyx biết rõ, không chỉ đơn giản là ru con vào giấc ngủ. Solastra không phải đã chết. Ông cảm nhận được điều đó. Dù cậu không còn có thể mở mắt, không thể cảm nhận được sự hiện diện của thế giới xung quanh, nhưng Lucionyx biết, Solastra đang nằm trong giấc ngủ đông - một dạng ngủ sâu của tộc Nguyệt Long. Đó là một trạng thái rất đặc biệt, gần giống như cái chết, nhưng thực chất là một chu kỳ của cuộc sống, nơi mà những người thuộc tộc Nguyệt Long sẽ phải rơi vào giấc ngủ này để phục hồi và tái sinh sức mạnh, hoặc để chữa lành những vết thương nặng nề mà họ không thể tự chữa được trong trạng thái thức.
Lucionyx vuốt ve mái tóc Solastra một lần nữa, cảm giác ấm áp từ cơ thể cậu vẫn còn trong tay ông, nhưng nỗi lo âu không thôi đè nặng trái tim. Đôi mắt ông chuyển sang màu trắng, biểu hiện của sự bình tĩnh và tỉnh táo, nhưng trong sâu thẳm, nỗi đau vẫn quấn lấy ông như một tấm màn đen tối. Ông biết, chỉ có mình ông mới có thể cảm nhận được sự khác biệt trong khí tức của Solastra. Không ai ngoài ông có thể hiểu được rằng cậu không thực sự ra đi, chỉ đang chìm vào giấc ngủ đông.
..........
Sáng hôm sau, khi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ phòng, Lucionyx vẫn đang ngồi bên cạnh giường của Solastra, chăm sóc cậu con trai yêu quý trong giấc ngủ đông. Ông không dám rời mắt khỏi cậu, như thể sợ rằng một khi không chú ý, Solastra sẽ biến mất mãi mãi. Tay ông nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tím dài của Solastra, cảm nhận từng sợi tóc mượt mà, như một cách để xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng mình.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa. Lucionyx khẽ quay đầu lại, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lucionyx ngây người, không thể tin vào những gì mình đang thấy. Đã gần hai tháng kể từ khi Eryelis trở về, nhưng lúc đó Lucionyx vẫn trong trạng thái hôn mê sâu, không thể nhận thức được gì.
Nên làm gì đây? Đây là lần đầu mình gặp cha trong hoàn cảnh này!
Eryelis đứng đó, ánh mắt lướt qua người cha, rồi nhìn xuống sàn, ngón tay nghịch ngợm xoắn lấy nhau như muốn tạo một chút dũng khí. Cậu bé đã gặp Lucionyx vài lần trong suốt hai tháng qua, nhưng tất cả những lần đó đều là những khoảnh khắc ngắn ngủi khi Lucionyx vẫn đang hôn mê. Cậu không thể nói chuyện với ông, không thể gọi ông là "cha" như một đứa con bình thường.
Ánh mắt Eryelis lúc này đầy vẻ ngây thơ, đôi môi cậu khẽ mở ra, nhưng lại không thể thốt lên một lời. Cậu chỉ lặng lẽ bước về phía giường nơi Lucionyx ngồi, đôi tay cầm theo một ít hoa dại mà cậu tìm được trong vườn.
"Cha..." Cậu lẩm bẩm, nhưng giọng nói vẫn quá nhỏ bé, như thể sợ rằng chính âm thanh của nó sẽ phá vỡ sự yên lặng vốn có.
Đứa trẻ này thực sự là con của mình sao? Đứa con mà mình nghĩ đã mất vào biến cố bốn năm trước...
Không ngờ nó vẫn còn sống và trở về với mình!!
"Con... là con của ta, phải không?" Lucionyx hỏi, giọng ông đầy sự bất ngờ nhưng cũng không thiếu chút ngập ngừng. Câu hỏi đó không phải vì ông không nhận ra cậu, mà vì ông không thể tin rằng sau bao nhiêu năm, cuối cùng, họ lại có thể đứng trước nhau như thế này.
Cha...
Cuối cùng mình cũng được nói chuyện với cha suốt bao nhiêu kiếp sống.
Eryelis gật đầu nhẹ, một cách dè dặt như sợ rằng mọi thứ sẽ vỡ vụn nếu cậu không cẩn thận. Cậu bé không dám nhìn thẳng vào mắt Lucionyx, đôi tay nhỏ bé vẫn nắm chặt bó hoa dại, như thể đó là một cách để giữ vững sự bình yên trong lòng.
Lucionyx nhìn cậu, đầu óc quay cuồng khi nhận ra người đứng trước mặt mình. Đây là lần đầu tiên họ thực sự đối diện nhau, kể từ khi Eryelis trở về. Lúc cậu về, Lucionyx vẫn hôn mê, không thể nhận ra sự hiện diện của con trai mình. Nhưng giờ đây, đứng trước mặt ông chính là đứa con trai út mà bốn năm trước mà ông luôn mong ngóng nhưng rồi biến mất trong đêm định mệnh.
Đôi mắt đen đó....
Lucionyx nhìn vào đôi mắt của Eryelis. Đó là đôi mắt đen của hoàng tộc Lunarscale, một điều không thể nhầm lẫn.
"Con..." Lucionyx mở miệng một lần nữa, nhưng những lời định nói lại không thể thoát ra. Ông hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào Eryelis, và cuối cùng, ông chỉ có thể thốt lên một câu đơn giản:
"Cha xin lỗi, vì bốn năm trước không thể bảo vệ con và mẹ của con." Ánh mắt Lucionyx dịu lại, và rồi ông đưa tay ra, với hy vọng rằng con trai sẽ không còn sợ hãi nữa.
Cậu nhìn vào bàn tay thon dài của Lucionyx rồi bước lên gần hơn, cậu ngập ngừng đặt tay vào tay Lucionyx, như một lời hứa hẹn rằng dù bao năm tháng trôi qua, tình cảm của họ vẫn không thay đổi. Nhưng rồi Eryelis lại rụt rè rút tay về, không nói gì, chỉ đứng nhìn cha với ánh mắt chất chứa đầy sự tò mò và khao khát.
Lucionyx nhìn con, tâm trí vẫn không thể nào tập trung vào một điều gì rõ ràng.
"Chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa, Eryelis," Lucionyx khẽ thì thầm, đôi mắt ông lại một lần nữa dịu xuống, nhưng vẫn đầy quyết tâm.
Eryelis đứng đó, một chút hạnh phúc dâng trào trong lòng. Cậu chưa thể hiểu hết mọi chuyện, nhưng một điều chắc chắn, cậu biết rằng cha mình sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, và dù thế nào, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro