Chương 3: Sự Thật Hé Lộ _ Anh Em Gặp Lại

Cậu bé với mái tóc nâu và đôi mắt tím, vẫn chưa cởi bỏ lớp ngụy trang, được đưa về trong sự chăm sóc cẩn thận của người hầu trong hoàng cung. Mặc dù cơ thể cậu còn yếu ớt và mệt mỏi, nhưng ánh mắt của cậu vẫn luôn tỉnh táo, đầy cảnh giác, như thể luôn sẵn sàng đối diện với mọi tình huống.

Người hầu đã nhẹ nhàng tắm rửa cho cậu, thay cho cậu bộ quần áo sạch sẽ, rồi đưa cậu đến phòng nghỉ ngơi. Tuy nhiên, không lâu sau, một kị sĩ áo giáp đen, mang vẻ mặt nghiêm nghị, bước vào phòng. Anh ta cúi đầu tôn kính và nhẹ nhàng lên tiếng:

"Hoàng Thái Tử Solastra đã yêu cầu ngài đến thư phòng. Xin mời theo tôi."

Cậu bé nhìn kị sĩ một lúc, ánh mắt vẫn giữ vẻ nghi ngờ, nhưng cậu không phản kháng. Sau một hồi, cậu bước đi theo kị sĩ, những bước chân nhỏ bé của cậu vang lên trong không gian tĩnh lặng của hành lang. Đôi mắt tím của cậu thoáng chốc nhìn quanh, thấu hiểu rằng mình đang ở trong một nơi xa lạ, nhưng không hề lo sợ. Đôi chân bước đi chậm rãi nhưng kiên định, dường như cậu đã quen với những hoàn cảnh như vậy.

Kị sĩ dẫn cậu bé đến trước cửa thư phòng của Hoàng Thái Tử Solastra. Cửa phòng được mở ra, để lộ ra một không gian tĩnh lặng, với ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn trên bàn. Hoàng Thái Tử đang ngồi phía sau bàn làm việc, đôi mắt đen láy của cậu đang dõi theo một đống tài liệu trước mặt, nhưng khí thế của cậu vẫn toát ra một sức hút khó cưỡng.

Kị sĩ cúi đầu tôn kính, rồi quay lưng rời đi, để lại cậu bé một mình trước cửa thư phòng. Solastra vẫn không nhìn lên ngay, đôi mắt của cậu vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ của chính mình. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cậu bé đang đứng trước mặt, đôi mắt trong suốt không che giấu được sự tò mò.

Solastra khẽ nhướng mày, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười nhẹ. Cậu không vội vã, chỉ lạnh lùng nhìn cậu bé một lúc lâu, như thể đang chờ đợi một phản ứng hay một dấu hiệu gì đó từ cậu.

Cuối cùng, cậu cất tiếng, giọng trầm ổn nhưng lại mang chút ý cười lạ lùng: "Em đến rồi à? Cũng khá lâu đấy."

Hoàng Thái Tử lúc này trông dễ thương quá.....cậu bé thầm nghĩ, đôi mắt ngây thơ nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Solastra. Thôi chết rồi, tội lỗi quá đi mất,sao mình lại có suy nghĩ như vậy chứ. Anh ấy mà biết được chắc giết mình chết mất...

Cậu bé đứng lặng lẽ, đôi mắt tím vẫn đầy nghi ngờ và tò mò. Nhưng cậu không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi. Solastra nhìn cậu, lòng đầy sự thích thú, tựa như đang tìm kiếm một thứ gì đó từ cậu bé này.

Thằng nhóc này, trông khá đáng yêu đấy chứ. Làm đồ chơi của mình thì có vẻ sẽ rất hay đây.

Solastra không vội vã, cậu vẫn ngồi lặng lẽ quan sát cậu bé, ánh mắt có chút lạnh lùng nhưng cũng pha chút tò mò. Không gian trong thư phòng tĩnh mịch, chỉ có tiếng lách cách nhẹ nhàng từ những ngọn đèn cháy bập bùng.

Cậu bé, với đôi mắt tím sắc lạnh, không nói gì, chỉ đứng đó, tay khẽ nắm lại như thể đang cẩn thận giữ một thứ gì đó quan trọng. Mặc dù vậy, sự im lặng giữa hai người như một sự thử thách. Solastra nhìn vào cậu bé, nhận thấy sự cảnh giác rõ ràng trong ánh mắt ấy, nhưng cũng cảm nhận được một phần gì đó mềm mại, mong manh ẩn sau vẻ ngoài ấy.

Solastra nhướn mày một lần nữa, rồi đưa tay ra, vuốt nhẹ một mảnh tóc đen dài che khuất mắt mình. Cậu có vẻ thích thú với sự im lặng này, bởi đó là cơ hội để cậu quan sát kỹ hơn, tìm hiểu tâm lý của đối phương.

Cuối cùng, Solastra lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng, như thể không muốn mất đi sự tự chủ trong cuộc trò chuyện:

"Em đến đây không phải để đứng im như vậy, đúng không? Ngồi xuống đi."

Cậu bé vẫn đứng, đôi mắt tím vẫn đầy nghi ngờ, nhưng cậu không có ý định phản kháng. Từng bước, cậu tiến về phía ghế đối diện Solastra và ngồi xuống, một khoảng cách không quá gần nhưng cũng không quá xa. Mọi thứ vẫn im lặng, nhưng một bầu không khí căng thẳng giữa hai người dường như đã hình thành.

Solastra không vội vã hỏi thêm gì. Cậu chỉ lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng mỉm cười như thể biết rõ điều gì đang diễn ra trong lòng cậu bé kia. Thậm chí, đôi khi, cậu lại cố ý giữ im lặng lâu hơn, như thể thử thách khả năng kiên nhẫn của cậu bé.

"Chắc em không phải là người bình thường, đúng không?" Solastra cuối cùng cũng cất lời, câu hỏi đơn giản nhưng lại đầy ẩn ý.

Ánh mắt cậu bé chợt lóe lên, dường như nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cậu vẫn giữ im lặng, không trả lời ngay.

Anh ấy... nhận ra được mình đang ngụy trang sao?

Chẳng phải mẹ đã nói là sẽ không ai nhận ra lớp ngụy trang này sao?

Solastra mỉm cười, nụ cười vẫn không thay đổi, nhưng trong đó có một chút sự am hiểu như thể đã biết rõ về người đối diện.

"Em có thể cởi bỏ lớp ngụy trang đó. Ta không phải là người dễ bị lừa đâu."

Cmn... anh ấy nhận ra thật nè!!!!

Lúc này, cậu bé hơi do dự. Nhưng ánh mắt của Solastra, đầy kiên quyết nhưng cũng đầy sự thấu hiểu, đã làm cho cậu bé không còn nhiều lựa chọn.

Và thế, lớp ngụy trang của cậu dần được tháo bỏ, để lộ ra đôi mắt đen như bầu trời đêm rực rỡ, như thể có thể nhìn thấy mọi thứ trong lòng người khác. Cậu bé khẽ liếc nhìn Solastra, nhưng vẫn không nói gì, chỉ chờ đợi phản ứng tiếp theo.

Solastra nhìn cậu, ánh mắt không khỏi có chút thán phục. "Rốt cuộc, em là ai?" cậu hỏi một cách nhẹ nhàng, không giấu đi sự tò mò.

Cậu bé im lặng, nhưng đôi mắt lại đầy phức tạp.

"Em không muốn nói sao?" Solastra tiếp tục nói, "đôi mắt đen có thể đổi màu theo cảm xúc của chủ nhân, em biết nó có nghĩa là gì không?"

"N... nó có nghĩa là em thuộc... Thuộc Hoàng Thất Lunarscale!!" Cậu bé lí nhí nói, đôi mắt đổi thành màu xanh lá_ đại diện cho sự lo lắng, sợ hãi.

"Vậy thì... Làm sao mà em lại có được nó?" Solastra chống cằm nhìn cậu bé rồi nhẹ nhàng đưa tay vẫy nhẹ bảo cậu bé lại gần mình, "em ở trại trẻ được bao lâu rồi?"

Cậu bé chậm rãi đến gần, đôi tay lúng túng đan vào nhau, cậu cất tiếng nói, "em vào trại trẻ được 2 năm ạ, và mẹ em tên Shaniya Lei Ly Noxveil và... Cha thì em không biết tại vì mẹ em chưa từng nhắc đến!!"

Im lặng!!!

Cả căn phòng bỗng chốc chìm trong im lặng ngay khi lời mà cậu bé vừa thốt ra, Solastra ngây ngốc nhìn chằm chằm vào cậu bé, đôi mắt đen khẽ dao động.

Shaniya Lei Ly Noxveil? Đó chẳng phải là tên mẹ mình sao?

Thằng bé này sao lại biết tên mẹ mình cơ chứ?

Solastra ngây người, cảm giác như mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ ảo. Cậu không thể tin vào những gì vừa nghe thấy. Cái tên "Shaniya Lei Ly Noxveil" như một cơn sóng đánh mạnh vào tâm trí cậu, kéo theo bao nỗi đau và kỷ niệm xưa cũ mà cậu luôn tìm cách chôn giấu.

Cậu nhìn chằm chằm vào cậu bé, đôi mắt đen của Solastra ánh lên sự hoài nghi và sự không thể tin nổi. Tim cậu đập nhanh, một cảm giác lạ lùng dâng lên, giữa lo lắng và tò mò.

"Em nói lại lần nữa," Solastra lên tiếng, giọng nói lạnh lùng nhưng cũng mang theo một sự sắc bén. "Tên mẹ em là gì?"

Cậu bé ngước lên, nhìn vào đôi mắt của Solastra, rồi lại cúi xuống, không dám nhìn trực diện. Đôi mắt cậu giờ chuyển sang màu xanh lá, phản ánh sự sợ hãi đang trào dâng trong lòng.

"Shaniya Lei Ly Noxveil," cậu bé lặp lại, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định.

Một khoảng lặng bao trùm căn phòng, không khí dường như đông cứng lại. Solastra không còn giữ được vẻ bình thản như trước. Cậu đứng dậy, đôi mắt không rời khỏi cậu bé, một sự hoang mang lẫn trong vẻ ngoài lạnh lùng. Cậu muốn hỏi thêm rất nhiều câu, nhưng lúc này, những câu hỏi dường như mắc kẹt trong cổ họng.

Là mẹ cậu ấy sao?

Solastra nuốt khan, không thể hiểu nổi tại sao cậu bé lại biết về Shaniya, người mà chỉ cậu và một vài người trong Hoàng cung biết rõ. Nhưng hơn hết, những gì cậu bé vừa nói cũng cho thấy một điều quan trọng hơn, đó là cậu bé không phải là một người bình thường.

Cậu bé vẫn đứng đó, đôi mắt tím không rời khỏi Solastra, đôi tay vẫn đan vào nhau, cậu như đang cố kìm nén nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng. Sự im lặng giữa hai người càng làm không gian trong thư phòng trở nên nặng nề, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi một bước đi tiếp theo.

Solastra không kìm được mà đưa tay chạm vào trán của cậu bé, cậu nhắm mắt lại miệng khẽ niệm chú.

"Khứ Hồi"

Ngay khi Solastra niệm câu chú, không khí trong phòng bỗng chấn động, như thể thời gian đang bị bóp méo. Một làn sóng ma thuật nhè nhẹ bao trùm lấy cả hai người, cuốn theo một cơn gió nhẹ mát lạnh. Solastra không mở mắt, nhưng cảm giác quen thuộc của phép thuật cũ khiến cậu càng thêm quyết tâm. Phép thuật này không chỉ giúp cậu xác minh liệu lời nói của cậu bé có đúng hay không, mà còn để tìm hiểu về quá khứ mà có lẽ đã bị che giấu một cách tinh vi.

Chú ngữ "Khứ Hồi" vang vọng trong không gian, từng âm điệu như một sợi dây kết nối giữa cậu và cậu bé, khiến cả hai bị cuốn vào một thế giới mờ ảo, nơi ký ức dần dần hiện lên.

Ngay lập tức, một cảnh tượng từ quá khứ hiện lên rõ ràng trong đầu Solastra. Đó là một hình ảnh mơ hồ nhưng đầy sắc nét: một người phụ nữ với mái tóc dài màu xanh đen, trong bộ trang phục giản dị, cơ thể đầy vết thương chưa lành hẳn. Bà đứng bên cạnh một cậu bé với mái tóc dài màu xanh đen, chỉ mới một tuổi, đang nghịch ngợm với một chú mèo nhỏ màu trắng. Người phụ nữ đó chính là Shaniya, mẹ cậu.

Cảm giác tê dại xâm chiếm tâm trí Solastra. Mọi thứ bắt đầu sáng tỏ: cậu bé trước mặt không phải là một đứa trẻ vô danh, mà chính là em trai ruột của cậu, đứa trẻ mà cậu tưởng đã mất từ lâu.

Cảnh tượng trong ký ức trở nên rõ ràng hơn. Solastra thấy Shaniya, người mẹ mà cậu yêu thương, quỳ xuống trước mặt cậu bé. Ánh mắt của bà ngập tràn lo lắng và đau khổ, như thể bà đang cố gắng bảo vệ cậu bé khỏi một nguy hiểm không thể tránh khỏi.

Mất một lúc lâu, Solastra mới mở mắt. Không khí trong phòng vẫn nặng nề, nhưng ánh sáng từ phép thuật dần tan đi, để lại không gian im lặng bao phủ. Cậu nhìn vào cậu bé, giờ đây không còn là một đứa trẻ vô tội vô danh, mà chính là đứa em trai ruột của cậu. Đứa em mà Solastra hằng mong chờ khi còn nhỏ, và cũng là đứa em mà biến cố năm cậu mười tuổi đã cướp đi, khiến cả hai phải xa nhau suốt bao năm dài.

Bốn năm rồi... cuối cùng cũng tìm được em!!

Solastra đứng lặng yên, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt đen của cậu bé, như thể đang tìm kiếm sự xác nhận từ những gì mình vừa nhìn thấy. Cậu không thể tin vào những gì vừa xảy ra, những gì vừa bộc lộ trước mắt mình. Những ký ức đã ngủ yên bấy lâu giờ như một dòng sông cuốn trôi mọi thứ, khiến cậu không thể cầm lòng.

Vậy là mình chính là đứa em thất lạc của Hoàng Thái Tử sao?

Cậu bé vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn Solastra đầy sự lo lắng và bất an, đôi tay nhỏ bé vẫn đan vào nhau như đang cố gắng tạo ra một chút kiên cường giữa sự căng thẳng ngập tràn. Cậu ta có thể cảm nhận được rằng mọi thứ đã thay đổi, nhưng không biết điều đó sẽ dẫn đến đâu.

Solastra không thể kiềm chế được cảm xúc đang dâng lên trong lòng. Cậu bước về phía cậu bé, đôi bàn tay run rẩy, một cảm giác vừa ngập tràn yêu thương, vừa đầy đau đớn, và cả sự tức giận vì bao nhiêu năm qua, cậu đã phải sống mà không biết em trai mình vẫn còn sống, vẫn ở đâu đó trong thế giới này.

"Em trai..." Solastra thì thầm, giọng nói nghẹn ngào, không thể nói thêm gì nữa.

Cậu bé, vẫn đứng im, đôi mắt đen sáng lên một cách kỳ lạ, như thể không thể tin rằng người mà cậu đã tìm kiếm bấy lâu lại đứng trước mặt mình. Cậu bé không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu, như thể đây chính là lúc mọi thứ phải được chấp nhận, dù cho có đau đớn thế nào đi nữa.

Solastra ngồi xuống, đưa tay ôm lấy cậu bé, kéo cậu vào lòng mình. Mọi thứ xung quanh như vỡ vụn trong khoảnh khắc ấy. Cậu cảm nhận được hơi thở của em trai mình, cảm nhận được sự sống còn lại sau bao năm tháng xa cách. Và dù cho cậu chưa biết phải làm gì tiếp theo, dù cho sự mất mát và đau khổ vẫn còn đè nặng, nhưng ít nhất, lúc này, em trai của cậu đã trở về.

Chỉ có thế thôi, Solastra cảm thấy trái tim mình dần lắng lại.

Anh ấy hình như sắp khóc rồi thì phải?

Cậu bé ngẩng lên, đôi mắt đen nhìn Solastra một cách đầy nghi hoặc, như thể đang tìm kiếm một dấu hiệu nào đó trong vẻ mặt cậu. Sau một khoảng lặng, cậu bé bỗng lên tiếng, giọng trong trẻo nhưng lại đầy ngây thơ:

"Anh... khóc à?"

Câu hỏi đó như một cú đánh mạnh mẽ vào tâm trí Solastra. Cậu không kịp phản ứng trước câu hỏi ngây ngô, ánh mắt của cậu trở nên lạnh lùng và đầy tăm tối. Dường như sự nghẹn ngào và cảm xúc dâng trào trong lòng cậu đã không thể kìm nén thêm được nữa. Đúng vậy, đôi mắt cậu đã ngấn nước từ bao giờ, nhưng Solastra không muốn để cho bất kỳ ai thấy sự yếu đuối của mình, đặc biệt là em trai.

Cơn tức giận chợt bùng lên trong cậu. Trong một khoảnh khắc không kiểm soát được, Solastra thẳng tay đẩy cậu bé ra ngoài, đẩy cậu ra khỏi vòng tay mà vừa mới ôm lấy.

"Cút ra ngoài!" Solastra gầm lên, giọng nói đầy sự căm phẫn.

Cậu bé bị đẩy mạnh ra khỏi cửa phòng, vội vàng bước lùi lại vài bước. Đôi mắt đen của cậu trở nên ngỡ ngàng và sững sờ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cậu chưa kịp làm gì thì đã bị đẩy ra ngoài, và sự im lặng bao trùm không gian.

Solastra đứng đó, hơi thở gấp gáp, tay siết chặt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cậu không thể để cho ai, kể cả là em trai, thấy mình yếu đuối. Cảm xúc bây giờ chỉ còn là sự lạnh lùng và giận dữ.

Rầm...!!!

Cửa phòng khép lại với một âm thanh khô khốc, để lại cậu bé đứng ngoài, cảm giác lạc lõng và hoang mang.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro