Chương 7: Deon bị mắng
Solastra từ từ mở mắt, cảm giác đầu óc vẫn còn choáng váng, cơ thể mệt mỏi. Cậu khẽ rung nhẹ mi, một làn sóng đau đớn lại ùa đến. Nhưng lần này, cơn đau không quá tàn khốc như trước. Cậu nhìn Kaleoah, người vẫn ngồi bên giường, đôi mắt chăm chú nhìn mình.
Bác Kaleo vẫn ở đây sao?
"Bác Kaleo..." Solastra yếu ớt gọi, giọng khàn đặc.
Kaleoah hít một hơi dài, ánh mắt chăm chú hơn bao giờ hết, nhưng giọng ông vẫn cứng rắn. "Con vẫn sống đấy à?" Ông nở một nụ cười nhẹ, dù nét mặt vẫn có vẻ nghiêm khắc.
Solastra cười khẽ, mặc dù nụ cười ấy có chút yếu ớt. "Chắc là vậy..." Cậu thở dài, rồi lại nhắm mắt một lúc, cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy thân thể.
Vẫn còn cười được...?
Kaleoah nhìn chăm chú vào Solastra, không rời mắt. "Con cần phải chăm sóc bản thân hơn, đừng để ta phải lo lắng như thế này."
Lại làm bác lo lắng rồi! Bác ấy chăm sóc cha đã đủ mệt rồi giờ còn phải chăm sóc mình nữa...
Solastra không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn nhắm chặt. Cậu biết Kaleoah đang nói đúng. Nhưng cơn đau, những cảm xúc đè nén trong lòng khiến cậu không thể chăm sóc bản thân như ông mong muốn.
Đây là lại tự trách bản thân sao? Đúng là ngốc thật... ngốc đến đau lòng!!
Kaleoah im lặng một lúc, ánh mắt dịu lại khi nhìn thấy sự yếu đuối và bất lực trong mắt Solastra. "Ta sẽ không để con gánh thêm bất kỳ gánh nặng nào. Hãy nghỉ ngơi, để ta lo."
Solastra không thể nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, cảm nhận sự quan tâm của Kaleoah. Trong lúc này, chỉ có sự yên tĩnh và chăm sóc của Kaleoah là thứ duy nhất khiến cậu cảm thấy mình không cô đơn.
Kaleoa đứng dậy, khẽ vỗ nhẹ lên tay Solastra. "Ta sẽ ở bên con." Vẻ mặt ông vẫn nghiêm nghị, nhưng sự dịu dàng trong mắt không thể giấu nổi.
Solastra chìm vào giấc ngủ sâu, đầu óc mơ hồ, nhưng ít ra cậu biết rằng trong lúc này, mình không cô đơn.
Cũng vào ngay lúc đó, Deonvanus đứng bên ngoài, vội vã thò đầu vào phòng nhìn qua khe cửa. Anh thấy Kaleoah vẫn ngồi cạnh giường, chăm sóc Solastra, ánh mắt của ông dịu dàng hơn, nhưng vẻ nghiêm khắc vẫn hiện rõ. Deonvanus chần chừ một lúc, cảm thấy mình không nên vào lúc này. Anh nhẹ nhàng rụt đầu lại, rồi từ từ đóng cửa phòng, bước nhanh ra ngoài, như thể vừa thoát khỏi một tình huống căng thẳng.
"Híc, mình đã làm gì mà cha lại giận thế không biết..." Deonvanus tự lầm bầm, cố gắng không nghĩ tới sự trách móc mà anh sẽ phải đối mặt khi quay lại gặp Kaleoah. Anh nhanh chóng chuồn đi, để lại căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở đều đặn của Solastra và Kaleoah lặng lẽ chăm sóc.
******
Deonvanus đứng ở hành lang, nhìn thấy cậu bé đứng gần đó, vẻ mặt vẫn đầy lo lắng nhưng cũng có chút ngây thơ. Anh thở dài, muốn tìm cách cầu cứu mà không bị mắng thêm. Anh cúi người xuống, vỗ nhẹ lên đầu cậu bé.
Cầu cứu ai đây? Ryan bây giờ vẫn ở Ma tháp không thể cầu cứu được giờ chỉ đành nhờ cục lông xấu xí này thôi!!
"Yu, em... giúp anh một chút đi," Deonvanus nói nhỏ, ánh mắt cầu xin. "Bác Kaleo sẽ giận anh lắm nếu em nói cho bác biết rằng anh đã... à... thò đầu vào phòng đấy."
Giúp cái rắm... Chê em là cục lông xấu xí cho đã rồi cầu cứu sao? Nằm mơ đi!!!
Cậu bé, với ánh mắt trong sáng và vô tư, không hiểu hết sự nghiêm trọng của tình huống, ngẩng đầu lên nhìn Deonvanus. "Anh Deon, sao anh không vào phòng rồi ra ngoài luôn? Để bác Kaleo biết luôn đi!"
Và rồi, không chút ngần ngại, cậu bé nghiêm trang nói to: "Bác Kaleo ơi, anh Deon thò đầu vào rồi chuồn đi đấy ạ!"
Tên nhóc này...!!!
Deonvanus mặt mày tái xanh, tay run run xoa xoa tóc cậu bé. "Yu! Em đừng nói to như vậy chứ!" Anh nhìn quanh, sợ rằng Kaleoah có thể nghe thấy từ bên trong.
Cho chừa! Dám chê em, em cho anh bị mắng luôn.
Nhưng cậu bé không để ý đến sự lo lắng của Deonvanus, ngược lại còn cảm thấy việc nói ra sự thật thật đơn giản. "Bác Kaleo biết rồi đấy, anh Deon!" Cậu bé vẫn hồn nhiên, như thể chẳng có gì sai trái trong việc nói sự thật.
Tự đào hố chôn mình rồi!!!
Deonvanus lặng im, không biết phải làm sao. Cái lưng cảm nhận rõ sự lo lắng khi nghĩ đến những lời mắng mỏ sắp đến từ Kaleoah. Cậu bé ngây thơ quá, hoàn toàn không biết rằng giờ đây anh đang tự "đào hố" cho chính mình.
Thật là... Chọc ai không chọc mà lại đi chọc đứa bé đó rồi bị nó trả thù....
Kaleoah, vẫn giữ vẻ nghiêm nghị khi ngồi cạnh giường Solastra, đôi mắt chăm chú nhìn vào tình trạng của đứa cháu trai. Dù ông không nói gì, nhưng khoé miệng vô thức nhếch lên một chút khi nghe thấy tiếng của cậu bé từ hành lang. Cậu bé ngây thơ và vô tư như vậy, thật sự chẳng biết điều mình vừa nói sẽ khiến Deonvanus "méo mặt" như thế nào.
Lát nữa mới tính sổ với thằng nhóc này, Kaleoah thầm nghĩ, trong lòng lại có chút vui vẻ khó kìm nén. Ông cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi mắt ánh lên chút sự hài hước.
Khi cậu bé nói to, Kaleoah chỉ im lặng, vẫn tiếp tục chăm sóc Solastra. Ông không vội hành động, chỉ lặng lẽ nhìn vào trạng thái của Solastra, một chút dịu dàng lướt qua ánh mắt khi chăm sóc cho đứa cháu, nhưng trong lòng vẫn có chút hài lòng vì có một "sự trả đũa" nhỏ đối với Deonvanus.
Coi bộ cháu trai út của mình thù dai lắm đây!!!!
Mặc dù ông không để lộ ra, nhưng Kaleoah cũng không thể nhịn được cười. Câu chuyện nhỏ này chắc chắn sẽ là một lý do tốt để ông dạy dỗ Deonvanus sau này.
******
Khi tình trạng của Solastra đã ổn định và Kaleoah cảm thấy rằng đứa cháu trai của mình đã qua cơn nguy hiểm, ông liền đứng dậy, chỉnh lại áo, ánh mắt sắc lạnh. Ông quay sang nhìn Deonvanus, đang đứng ở cửa phòng, vẻ mặt đầy lo lắng và mong chờ.
"Deonvanus," Kaleoah gọi, giọng trầm thấp và đầy uy nghiêm. "Lại một lần nữa, con để thằng bé ngã bệnh. Con thực sự nghĩ mình có thể cứ tiếp tục thế này mà không gặp hậu quả sao?"
Deonvanus nuốt khan, cúi đầu không dám nhìn Kaleoah. Anh biết điều này sẽ đến từ lâu, nhưng giờ đây, khi đối diện với ánh mắt giận dữ của Kaleoah, anh cảm thấy như bị mắc kẹt trong chính sai lầm của mình.
Híc...cha dữ quá!! Ai đó làm ơn cứu mình đi...
"Cha, con không cố ý," Deonvanus lên tiếng, giọng khẩn thiết. "Con chỉ lo cho Solastra thôi... Nhưng con không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này."
Lo lắng? Trốn đi chơi rồi bảo là lo lắng sao?
Kaleoah nhìn Deonvanus một lúc lâu, đôi mắt không hề mủi lòng. "Con lo lắng cho nó à?" ông hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng chứa đầy sự lạnh lùng. "Vậy sao con không lo lắng cho chính mình trước khi trốn đi chơi và bỏ mặc nó? Con có nghĩ đến hậu quả chưa?"
Chơi ngu rồi, biết vậy thì đã không trốn đi chơi một mình rồi.
Deonvanus không thể trả lời. Anh hiểu rằng Kaleoah không chỉ giận vì sự bất cẩn mà còn vì sự thiếu trách nhiệm của mình đối với Solastra. Anh lặng lẽ đứng đó, không dám mở lời thêm.
Kaleoah tiếp tục, không để Deonvanus có cơ hội biện minh. "Con là anh họ, là người phải chăm sóc, bảo vệ thằng bé. Nhưng con lại làm thế này, thật không xứng đáng với vị trí của mình. Cái gì mà ' lo lắng ' chứ, chỉ là cái cớ để bỏ trốn mà thôi!"
Ánh mắt Kaleoah dần dần trở nên sắc bén hơn, như thể một nhát kiếm đang chuẩn bị vung ra. "Giờ thì, con sẽ phải chịu trách nhiệm về hành động của mình." Ông đứng lên, bước về phía Deonvanus.
Deonvanus cảm nhận rõ ràng sự nghiêm khắc trong từng bước đi của Kaleoah. Anh thầm nghĩ, có lẽ mình sẽ phải chịu đựng một trận mắng mỏ và hình phạt rất nặng. Anh không thể không lo lắng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo, khi mà cái "trận xử" này đã được Kaleoah chuẩn bị kỹ càng.
Kaleoah dừng lại trước mặt Deonvanus, ánh mắt không hề mềm mỏng. "Con đã làm gì để xứng đáng là anh trai của Solastra?" ông hỏi, giọng nghiêm khắc nhưng không thiếu sự răn đe. "Chắc chắn con hiểu, con phải chịu trách nhiệm, và điều đó sẽ được giải quyết ngay bây giờ."
Một bầu không khí căng thẳng tràn ngập căn phòng, trong khi Solastra vẫn nằm trên giường, chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng không gian này hoàn toàn bị lấp đầy bởi sự chỉ trích của Kaleoah dành cho Deonvanus.
Khi bầu không khí trong phòng căng thẳng đến mức khó chịu, một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía giường.
"Đủ rồi... bác Kaleo..."
Kaleoah và Deonvanus đồng loạt quay đầu lại. Solastra, dù sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, đang cố gắng ngồi dậy. Đôi mắt đen của cậu nhìn thẳng vào Kaleoah, trong đó không có sự sợ hãi hay yếu đuối, mà thay vào đó là một sự kiên định dịu dàng.
"Bác đừng trách anh ấy nữa..." Solastra thở nhẹ, nhưng vẫn cố nói rõ ràng. "Không phải lỗi của anh Deon. Là con... con không cẩn thận, để bản thân rơi vào tình trạng này."
Em ấy đang giúp mình sao?
Deonvanus tròn mắt nhìn Solastra, trong lòng dâng lên một cảm giác pha trộn giữa biết ơn và áy náy.
"Solastra..." Deonvanus khẽ gọi, nhưng không biết phải nói gì thêm.
Kaleoah nhướng mày, nhìn Solastra một lúc lâu. "Thằng bé này, lúc nào cũng bảo vệ anh nó," ông nói, giọng pha chút bực dọc nhưng cũng có phần dịu đi. "Con tưởng ta không biết chuyện gì xảy ra à? Chính vì cái tính bao che này mà Deon mới không biết sợ, làm mọi chuyện theo ý mình!"
Solastra khẽ cười, một nụ cười yếu ớt nhưng lại rất ấm áp. "Bác Kaleo, anh Deon không có lỗi... Anh ấy lo lắng cho con thật sự. Nếu không có anh ấy, có lẽ con đã..."
Câu nói bỏ lửng của Solastra khiến Kaleoah im lặng. Đôi mắt ông thoáng qua một tia trầm tư, như đang suy nghĩ về những lời cậu vừa nói.
Deonvanus cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Anh biết Solastra đang cố bảo vệ mình, nhưng sự thật là anh đã thiếu trách nhiệm. Dù vậy, anh không thể không cảm kích sự lên tiếng của em họ.
Kaleoah thở dài, vẻ mặt nghiêm nghị dần dịu lại. Ông bước tới bên giường, đưa tay đặt lên đầu Solastra rồi xoa nhẹ, nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Con luôn như vậy, Solastra. Luôn nghĩ cho người khác mà quên mất bản thân mình. Nhưng lần này ta không thể bỏ qua được. Deon phải học cách chịu trách nhiệm, và con cũng phải học cách không tự làm mình khổ."
Ông quay lại nhìn Deonvanus, ánh mắt lạnh lùng nhưng không còn quá gay gắt. "Con thật may mắn khi có một người em họ như Solastra. Nhưng đừng nghĩ rằng chỉ vì nó lên tiếng, con sẽ thoát được hình phạt."
Deonvanus cúi đầu, biết rằng mình vẫn không thể tránh khỏi sự trách phạt, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy Kaleoah không còn quá giận dữ.
"Solastra," Kaleoah nói, quay lại nhìn đứa cháu trai. "Con nghỉ ngơi đi. Mọi chuyện khác để ta lo."
Deon lần này là anh nợ em một mạng đấy!
Solastra gật đầu, ánh mắt mệt mỏi nhưng yên tâm khi thấy tình hình đã dịu đi phần nào. Kaleoah đưa tay kéo chăn lên đắp cho cậu, rồi quay sang Deonvanus.
"Đi theo ta," ông nói, giọng không cho phép từ chối.
Cảm ơn em nhiều lắm, Sol. Cảm ơn em cứu anh một mạng, em khỏe lại thì anh nhất định sẽ làm việc cho em một tháng.
Deonvanus nuốt khan, nhưng trước khi bước ra khỏi phòng, anh quay lại nhìn Solastra, đôi mắt đầy cảm kích. Solastra khẽ gật đầu, nụ cười yếu ớt nhưng tràn đầy sự động viên và...gian xảo.
Đợi em khỏe lại thì anh chết chắc rồi !!!
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro