fic 4 : tôi là người cũ của anh.(nuthong)
---
Mưa không ngừng rơi từ sáng. Căn phòng trống lạnh đến mức tiếng tích tắc đồng hồ cũng trở nên rõ ràng bất thường.
Hongshi thu dọn từng cuốn sách vào thùng giấy, bàn tay run rẩy khi ánh mắt dừng lại trên khung ảnh cũ — một tấm hình mờ, chụp lúc cả hai còn cười ngây dại dưới tán hoa anh đào năm ấy. Nut ôm cậu từ phía sau, ánh mắt khi đó, cậu đã từng nghĩ là cả thế giới.
Giờ đây, chỉ còn lại… ký ức.
---
“Em lại dọn nhà?” – Giọng Nut vang lên sau lưng, khiến cậu khựng tay.
“Phải.” – Hongshi đáp nhẹ, không quay đầu.
“Lần này… đi xa vậy làm gì?”
“Em mệt rồi, Nut.” – Cậu xoay lại, ánh mắt không còn gợn sóng. “Em không còn gì để ở lại đây nữa.”
Nut im lặng. Căn phòng như bị hút sạch không khí.
---
Ba tháng trước.
“Cô ấy có thai.”
Câu nói của Nut vang lên như búa giáng.
Hongshi đứng chết trân giữa phòng khách, ly nước rơi xuống sàn vỡ tan, tựa như trái tim cậu.
“Anh nói cái gì?”
“Cô ấy có thai. Anh phải chịu trách nhiệm.”
“Còn em thì sao? Em là cái gì của anh?” – Cậu hét lên, lần đầu trong bao năm yêu nhau.
Nut không nhìn cậu, chỉ thở dài. “Em biết rồi còn gì. Anh… chưa bao giờ hứa sẽ mãi mãi.”
Cậu cười như phát điên. “Đúng. Là em ngu. Em biết hết mấy lần anh ngủ với người khác. Em vẫn im. Em vẫn đợi… vẫn nghĩ anh sẽ quay về.”
“Anh đã quay về mà, bao lần anh vẫn về nhà, đúng không?” – Nut quay lại, ánh mắt không chút áy náy.
“Anh quay về… nhưng chưa từng ở lại.”
---
Hai năm trước.
Lần đầu Hongshi phát hiện Nut có người khác, là một đêm mưa tương tự thế này. Áo Nut vướng mùi nước hoa lạ.
Cậu không hỏi.
Lần thứ hai, là hình ảnh Nut ôm ai đó trước quán bar.
Cậu không nói.
Lần thứ ba, là tin nhắn “Em nhớ anh hôm qua” từ một số lạ.
Cậu chỉ lặng lẽ xóa đi.
Cậu không phải không biết. Chỉ là, cậu yêu quá nhiều để buông.
---
“Em có từng nghĩ, nếu mình biến mất… liệu anh có đau lòng không?”
“Đừng nói chuyện kiểu đó.” – Nut cau mày.
“Vì nếu em ở lại, em sẽ chết dần mỗi ngày.”
“Em nghĩ anh hạnh phúc với cô ta lắm sao? Đó là trách nhiệm. Em mới là người anh cần.”
“Cần?” – Hongshi bật cười, nước mắt lăn dài. “Anh cần em để quay về mỗi khi anh chán? Để em vá lại vết thương do anh tạo ra? Để em sống nửa đời làm cái bóng?”
Nut im bặt.
“Ngày anh chọn công khai cô ta… là ngày em tự tay đóng cửa tim mình.”
---
Ngày Nut làm lễ đăng ký kết hôn.
Hongshi đứng từ xa, trong chiếc áo khoác cũ, lặng lẽ nhìn Nut ký vào giấy kết hôn cùng một người con gái khác.
Không nước mắt. Không gào thét. Chỉ là một sự rút lui âm thầm — kiêu hãnh và đơn độc.
Không ai biết đêm đó, cậu về phòng trọ, uống rượu một mình tới sáng, rồi viết đơn xin nghỉ việc, và mua vé đến một thành phố xa lạ.
---
Hiện tại.
Nut ngồi bệt xuống sàn, nhìn những thùng đồ rỗng dần. “Chúng ta từng rất hạnh phúc, em nhớ không?”
“Có. Em nhớ.”
“Em không thể tha thứ cho anh… lần nữa sao?”
“Nut, em tha thứ cho anh rồi. Nhưng… không phải để anh quay về. Mà để em được bước đi.”
Một cơn gió lùa qua khe cửa.
Nut nhìn Hongshi xách vali bước đi, không ngoảnh đầu lại.
Cậu đã quá quen với việc Nut quay về sau những lần rời đi.
Chỉ là lần này…
Nut không biết — đó là lần cuối cùng cậu rời đi mà không thể quay về nữa.
---
Ba năm sau.
Nut nhìn vào khung ảnh cũ trong căn hộ trống. Vợ cậu đã rời đi từ lâu, mang theo cả đứa con chưa từng được sinh ra.
Cậu vẫn mở lại đoạn video cũ, nơi Hongshi cười rạng rỡ vì món bánh Nut làm cháy.
“Hôm nay em cho anh một điểm trừ, nhưng bù lại là một cái ôm nha.”
Giọng Hongshi vang lên, ấm áp, gần như thật.
Nut cười mệt mỏi. Cậu chưa từng học cách ôm ai bằng cả trái tim… ngoài người con trai đã lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời cậu — mang theo cả phần người tốt đẹp cuối cùng mà Nut từng có.
---
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro