tiếp theo của fic 1 là Góc Nhìn Của EST
---
Góc nhìn của Est – “Em từng nhớ rất rõ… nhưng rồi chọn quên”
Em gặp anh vào mùa đông năm ấy. Khi những ngày mưa cứ kéo dài mãi, lạnh lẽo và dai dẳng như trái tim em lúc đó.
Anh là trợ giảng khoa Triết—người mà ai cũng bảo là khó gần, lạnh lùng, và chẳng quan tâm ai ngoài sách vở. Nhưng em lại bị ánh mắt anh thu hút ngay từ lần đầu tiên. Không phải vì anh đẹp. Mà vì ánh nhìn của anh giống một người đã đánh mất điều gì đó quan trọng… và chưa từng buông bỏ nó.
Em từng nghĩ, nếu em ở lại lâu hơn, dịu dàng hơn, kiên nhẫn hơn—thì có thể khiến anh ngoảnh đầu lại.
Những ngày bên anh, em chưa từng nghe một lời yêu. Nhưng em cảm nhận được. Từ cách anh lặng lẽ để phần bánh em thích. Từ việc anh mang dù đến đón em dù chưa từng nói sẽ đến. Từ lần anh bệnh, mà vẫn lo em chưa ăn tối.
Thế giới của em từng rất đơn điệu. Cho đến khi có anh.
Và rồi, cũng chính anh làm thế giới đó sụp đổ.
…
“Anh có từng yêu em không?”
Em đã từng ngốc đến mức mong anh gật đầu. Dù chỉ một cái, dù dối lòng cũng được. Nhưng anh im lặng. Đau đớn hơn bất kỳ lời từ chối nào.
Em biết… trong mắt anh, vẫn còn hình bóng của ai khác. Một người mà em không phải. Em chỉ là kẻ đến sau. Nhẹ nhàng. Dịu dàng. Và tạm bợ.
Thế là em đi. Không nói gì. Không khóc. Không trách.
Vì em sợ, nếu còn ở lại… em sẽ yêu anh đến mức chẳng thể buông nổi nữa.
…
Em rời thành phố, chuyển đi, sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Em cắt đứt mọi liên lạc, xóa tất cả hình ảnh, thư từ. Em nghĩ, nếu mình đủ cứng rắn, thì mọi thứ sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.
Nhưng rồi… một phần trong em vẫn nhớ.
Là mùi áo sơ mi của anh lúc em tựa vai. Là ánh mắt anh khi nhìn ra cửa sổ vào ngày mưa. Là bàn tay lạnh buốt nhưng siết chặt tay em giữa đêm đông.
Tất cả… em nhớ rõ.
Em chỉ giả vờ là mình đã quên.
…
Cho đến hôm đó—năm năm sau—em gặp lại anh ở hiệu sách.
Tim em đập như muốn nổ tung. Em tưởng mình sẽ chạy đến, ôm anh, hỏi anh có nhớ em không. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, em lại thấy nỗi buồn chưa từng nguôi trong đôi mắt ấy.
Giống hệt năm năm trước.
Anh gọi tên em. Giọng run như lần đầu tỏ tình.
“Est…”
Tim em thắt lại.
Nhưng em chỉ mỉm cười. Nhẹ nhàng. Lịch sự.
“Chào anh. Anh là…?”
Em thấy đôi mắt anh dại đi trong thoáng chốc.
Nhưng em không quay đầu lại. Em bước đi.
Vì em sợ… nếu một lần nữa nhìn thấy anh yếu đuối như vậy, em sẽ không kiềm được mà ôm lấy anh. Và nếu làm thế, em sẽ lại đau như cũ.
…
Em không quên anh, William.
Chỉ là em đang tập sống như thể chưa từng yêu.
Vì người em yêu… chưa từng chọn em.
---
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro