Chương 32
Jain không hề run rẩy trước ánh nhìn chằm chằm của Sevenus.
Thật có phong thái của "Thương gia Jain".
"Việc điều trị không thể xong trong ngày một ngày hai được. Có thể ngài chưa biết, nhưng cách duy nhất để chữa khỏi bệnh Malone là tống hết xác giun ra khỏi cơ thể bệnh nhân."
"Ý ngài là..."
"Đúng vậy, ngài phải đến nhà thờ chúng tôi cho đến khi giun Malone bị trục xuất hoàn toàn. Càng thường xuyên càng tốt."
Lông mày Sevenus nhíu lại.
Anh nghiến chặt răng. Thấy phản ứng ấy, tôi hỏi,
"Thường xuyên trong lời ngài là có ý gì?"
"Hừm, ngày nào cũng đến là tốt nhất."
Nghe vậy, Sevenus nắm chặt tay.
"Mỗi ngày?"
"Không sai."
Jain vẫn giữ nụ cười trên môi. Sevenus trừng mắt, miễn cưỡng thả lỏng. Trông như muốn soi xét anh ta kỹ hơn.
Sau đó, Jain lục tung quần áo của mình và nói,
"Bắt đầu thôi."
Thứ Jain lấy ra khỏi túi là lọ thủy tinh chứa chất độc Pasrel. Có vẻ Sevenus không biết đó là gì. Thật tốt.
"Đó là gì?"
"Là thuốc. Cậu chủ Revelof, mời uống."
Jain đưa tôi lọ thủy tinh đựng độc Pasrel đã được chuẩn bị sẵn. Khi chuẩn bị cầm lấy, cổ tay tôi bị giữ lại.
"Anh?"
Sevenus nhìn chằm chằm Jain.
"Ngươi nghĩ đây là thứ gì mà bảo em ấy uống?"
Lời nói đanh thép rõ ràng.
"Ta đã nói rồi. Là thuốc."
Jain có vẻ hơi khó chịu trước thái độ nhạy cảm của Sevenus, nhưng vẫn mỉm cười nói thêm,
"Ta đã chứng minh mọi thứ với Nữ Bá tước rồi. Nếu ngài không muốn thì cậu chủ Revelof không cần điều trị cũng được."
Thái độ kiểu 'Ta chả quan tâm ngài đang làm gì đâu, dù sao ta cũng không có gì để mất'.
Thấy vậy, Sevenus buông tay tôi. Anh biết mình không thể làm gì khác.
Sevenus nhìn tôi. Trông thì thờ ơ, nhưng thật ra rất quan tâm tôi. Anh ấy không phải vẫn là gia đình của tôi đó sao?
"Không sao đâu anh."
Tôi gượng cười với anh và uống độc Pasrel.
Khi chất độc trôi xuống cổ họng, một thứ nóng hổi trào lên.
"Khụ!"
Tôi ho ra máu. Ít hơn nhiều so với lần đầu tôi uống độc. Chỉ có một chút máu trên môi tôi.
Nỗ lực uống độc đúng giờ đã được đền đáp.
Tôi thì đang vui vẻ,
"Revy!"
Sevenus giật mình khi nhìn thấy máu. Jain cũng có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng đã được cảnh báo trước nên không quá bối rối.
Sevenus run rẩy đưa khăn tay cho tôi. Rồi anh đứng dậy khỏi ghế và tiến đến chỗ Jain.
"Ngươi đã làm gì hả?!"
Sevenus, người không biết chuyện gì đang xảy ra, túm lấy cổ áo Jain.
Ối, nô lệ của tôi sẽ gặp rắc rối mất!
Tôi vội vàng lau sạch máu và chạy đến chỗ Sevenus. Tôi nắm lấy tay anh ấy và hét lớn,
"Anh ơi, em ổn mà!"
Sevenus, xém nữa cho Jain một cú, nhìn tôi. Mắt anh ấy mở to.
"Revy? Em thực sự không sao?"
"Vâng. Đúng là như vậy. Anh nhìn này. Em khỏe re à. Em còn thấy không còn mệt như trước nữa."
Tôi giả vờ như mình hoàn toàn khỏe mạnh. Rồi Sevenus buông cổ áo Jain ra.
"Haa, em làm anh sợ đấy."
Anh thở dài và thô bạo vuốt lại mái tóc rối.
- Nếu là ta, ta cũng sẽ hoảng lắm. Chẳng phải ta cũng thế khi lần đầu thấy con uống thuốc độc đó sao?
'Haha... Lỗi tôi.'
Một khoảng lặng trôi qua trong phòng. Jain chỉnh lại cổ áo, hắng giọng.
"Ahem, nếu ngài không tin tôi thì hỏi bác sĩ cũng được. Tình trạng của cậu chủ Revelof hẳn đã đỡ hơn rồi."
Lúc này Jain đã lấy lại bình tĩnh, nhưng Sevenus vẫn trừng mắt nhìn.
"Ngươi đã cho Revy uống cái gì? Thuốc độc?"
Jain mỉm cười nhẹ.
"Tôi không thể nói được."
"Gì?"
"Hừm. Có thể coi là bí mật thương mại chăng?"
"Ha... Ngươi tự nhận mình là một giáo chủ tôn giáo, nhưng lại bị lòng tham làm cho mù quáng?"
Đôi mắt Sevenus sắc bén. Tôi thầm thở dài.
Jain, có nhất thiết phải khiêu khích anh ấy đến vậy không?
Chà, hẳn là trải nghiệm bị túm cổ áo không tốt chút nào.
"Không phải vậy. Chúng tôi dự định sẽ công bố phương pháp điều trị bệnh Malone với toàn thế giới khi cậu chủ Revelof đã hoàn toàn khỏe mạnh. Để không còn ai trên đời này phải chịu đựng căn bệnh quái ác đó nữa."
Ừ, ừ, Ý tôi là vậy đấy.
Nhưng, tâm trạng Sevenus vẫn không nguôi đi chút nào.
"Nghe như ngươi đang thử nghiệm trên Revy vậy."
Ồ. Cũng đúng. Thế mà tôi lại quên mất điểm này. Tôi vội vàng gọi Sevenus.
"Anh ơi, em ổn mà. Em chỉ muốn thoát khỏi nỗi giày vò này càng sớm càng tốt, dù cho có là lợi dụng hay bị đem ra thí nghiệm."
Mặc kệ lúc này Sevenus căm ghét Đức tin Kyros đi... Tôi cũng hết cách rồi.
Ai mà biết anh ấy lại quan tâm tôi đến vậy.
Tôi không có kỷ niệm đẹp nào với Sevenus. Vì anh ấy và cả nguyên chủ, trong ký ức của Revelof, đều còn rất nhỏ.
Không phải quan hệ giữa hai chúng ta chẳng tốt đẹp gì sao?
"Nếu em muốn vậy thì... Anh hiểu rồi."
May là biểu cảm Sevenus đã dịu di đôi chút khi nghe tôi nói.
Phù. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Sevenus hỏi Jain.
"Hôm nay vậy là xong?"
Anh ấy đã lịch sự trở lại. Đúng là khó nói.
"Đúng vậy."
Jain trả lời với nụ cười chuyên nghiệp.
"Được rồi. Chúng ta sẽ quyết định lần điều trị tiếp theo sau khi kiểm tra tình hình của em. Đi thôi, Revy."
Sevenus kéo tôi ra khỏi phòng tiếp khách. Nhờ anh ấy mà tôi không cần phải chào Jain.
Sevenus không nói một lời nào, chỉ đến khi cỗ xe bắt đầu di chuyển anh ấy mới mở miệng.
"Revy, em thực sự không sao đấy chứ?"
Sevenus thở dài bất lực.
"Vâng, thật mà anh. Em thấy dễ thở hơn trước rồi ạ."
Tất nhiên, sức khỏe tôi được cải thiện không chỉ nhờ mỗi độc Pasrel.
Phần lớn lý do là Thần lực của Kyros đã mạnh lên, cộng với quá trình rèn luyện thể chất với Fanatic.
Dù sao thì, muốn biết chính xác tiến triển của bệnh Malone thì còn phải chờ đến lúc về tới dinh thự làm xét nghiệm máu. Khi đó tôi mới có thể đưa ra phán đoán chính xác được.
"Anh hiểu rồi."
Sevenus không nói gì nữa.
*****************
Vừa đặt chân đến dinh thự, Sevenus đã đi tìm bác sĩ. Sau khi chào hỏi Paul, tôi trở về phòng, nằm phịch xuống giường.
Bác sĩ nhà Holden, Frank, phải mất một lúc mới đến được. Trong lúc chờ đợi, tôi quyết định lăn lộn trong phòng cho sướng đã.
[Chủ nhân.]
Khi đang tận hưởng thoải mái, Jain liên lạc với tôi.
"Có chuyện gì?"
[Là chuyện về anh trai ngài. Ổng túm cổ tôi một phát mà tôi thấy như sắp thăng thiên đến nơi. Dù cho có tức giận, đó cũng là hành vi mà một hiệp sĩ nên làm sao?]
Jain càu nhàu. Nghe như đòi bồi thường.
"Ờ. Biết rồi. Tôi sẽ cho anh thêm tiền."
[Ngài đúng là người chủ nhân tốt bụng mà!]
Tên khùng mà mấy giây trước còn làm như thể bị tổn thương nghiêm trọng lắm, mới nhắc đến tiền cái là tươi roi rói.
Tôi ngắt liên lạc và thở dài.
"Ư."
Gã hám tiền này. Lúc nào cũng chỉ biết tiền, tiền, tiền, cái quần gì cũng lôi tiền ra được.
Tin tốt là, thứ duy nhất tôi không thiếu là của cải. Tài sản cá nhân của Revelof rất đáng kể. Từ nhỏ đã yếu ớt nên tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền tiêu vặt.
Nếu phải so sánh thì, số tiền ấy còn nhiều hơn cả những gì Đức tin Kyros sở hữu.
Ừ thì, thân là con út của một gia đình quý tộc, nên tôi có bằng đó là bình thường.
Cốc, cốc.
Sau tiếng gõ, cửa mở ra. Sevenus và bác sĩ Frank bước vào. Ấn tượng ấm áp của ông giờ đây đã biến mất, thay vào đó là mồ hôi nhễ nhại như vừa chạy vội đến đây.
Hẳn là ông ấy đã nghe chuyện của tôi từ Sevenus trên đường đến đây. Ngay khi bước vào và hỏi thăm tôi, ông lập tức tiến đến phía tôi, bảo tôi ngồi xuống rồi bắt đầu công việc.
"Vậy, giờ tôi sẽ lấy máu cậu nhé."
Một dụng cụ lấy máu có kim sắc nhọn xuất hiện từ túi của Frank.
- Ối, nhìn đau quá.
Kyros rên rỉ như người bị lấy máu là ngài ấy vậy.
- Ta không thể nhìn cảnh này được!
Sao ngài ấy lại phản ứng còn thái quá hơn cả người trong cuộc thế nhỉ?
'Có sao đâu mà.'
Trong lúc đó, quá trình lấy máu đã kết thúc.
"Kết quả sẽ có sau khoảng một giờ nữa."
Bác sĩ Frank lau mồ hội trên trán và vội vã mang máu tôi ra khỏi phòng.
Sevenus quan sát quá trình và quan sát tôi một lúc trước khi rời đi.
*******************
Cốc, cốc.
Tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào vậy?
"Vâng?"
Tôi hắng giọng trả lời. Sevenus bước vào.
"Revy, em đang ngủ?"
"Dạ? Vâng."
Tôi rất bình tĩnh, Sevenus lại trông căng thẳng lạ thường.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ Frank bước vào.
Vẫn dáng chạy vội vã đó, ông hét lớn.
"Cậu, Cậu út ới!"
Bác sĩ Frank mở to mắt.
"Nó có hiệu quả!"
Ánh mắt bác sĩ tràn ngập cảm xúc, Sevenus lảo đảo, trông anh như đã mất hết sức lực.
Dù đã biết sự thật, nhưng tôi vẫn giả vờ hạnh phúc.
"Có thật không?"
"Vâng! Real hơn cả bún riêu! Giun Malone đã ít hoạt động hơn trước rất nhiều, chất dinh dưỡng trong cơ thể ngài cũng tăng lên đáng kể đó ạ!"
Sau đó, bác sĩ Frank tiếp tục giải thích. Lời giải thích khá khó hiểu vì có lẫn lộn với kiến thức y khoa của đế chế, nhưng dù sao thì, đại ý cũng là tôi đã khỏe hơn.
"Để đảm bảo, tôi đã thử từng mẫu máu được lấy bằng vật phẩm ma thuật, nhưng tất cả đều cho phản ứng giống nhau!"
Việc chẩn đoán ở thế giới này được thực hiện bằng các vật phẩm ma thuật, nên hầu như không có sai sót.
"Đây quả thực là một phát minh thế kỷ!"
Bác sĩ Frank rơi nước mắt vui mừng, Sevenus cũng trông có vẻ nhẹ nhõm bên cạnh ông.
"Phù. Thật may quá."
Anh ấy nói vậy rồi đặt tay lên vai tôi. Không hiểu sao mắt Sevenus ươn ướt.
Anh ấy, khóc à...?
***********
Sau khi bác sĩ rời đi, bầu không khí trong dinh thự trở nên sôi động.
Bởi vì cuối cùng bệnh tình của tôi cũng có bước đột phá. Bác sĩ Frank hỏi tôi và Sevenus chuyện gì đã xảy ra, nhưng cả hai đều câm như hến.
Thông tin này rồi cũng sẽ được công bố dưới danh nghĩa Đức tin Kyros.
Bác sĩ Frank dù rất tò mò nhưng đã đến lúc phải rời đi.
'Hơn nữa, Pasrel là một chất không thể bị phát hiện bằng đường máu.'
Nguy cơ rò rỉ thông tin điều trị sẽ không xảy ra.
Khi có hy vọng rằng tôi sẽ khỏe hơn, những người hầu trong dinh thự đều rất vui mừng.
Đặc biệt là người mà van nước mắt như bị hỏng hóc, Paul. Người hầu vui như thể đó là việc liên quan mật thiết đến họ vậy.
Đêm đã khuya như thế đó.
Khi tôi đang nghỉ ngơi thoải mái trong phòng, có người mở toang cửa xông vào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro