C 33

Biện Bạch Hiền ở một bên mãn nhãn tán thưởng, “Nã đắc khởi, phóng đắc hạ*, Xán Liệt , anh thực sự rất uy phong?”

(*nã đắc khởi: muốn làm chuyện gì, liền có gan đi làm cái đó.

phóng đắc hạ: khi làm một chuyện gì, biết có biến, nên buông tay liền buông tay)

Xán Liệt vừa vặn thắt xong cà vạt, liếc nó một cái, “Nã đắc khởi, phóng đắc hạ? Tiếng Trung của cậu học được không tồi.”

Biện Bạch Hiền tức thì đắc ý, “Đã nói tôi là thực sự có nỗ lực mà.”

Sau đắc ý, lại vẫn thấy chưa đủ liền lấy lòng, “Nói đến cái này cũng là công lao của Xán Liệt , là anh nói chỉ cần nỗ lực nhất định sẽ học được thành tài. Không có sự cổ vũ và phép khích tướng của anh, có lẽ tôi vẫn còn không làm việc đàng hoàng như lúc trước.”

Xán Liệt cấp cho tên kia một nụ cười.

Nụ cười rất nhạt, chỉ là câu lên khóe môi, trong ngực tôi lại như nứt ra đến xuất huyết.

“Xán Liệt ,” Tôi hỏi, “Anh hôm nay không đến công ty?”

Xán Liệt cũng cười với tôi, “ Thế Huân , tôi đã không còn cái gọi là công ty.”

Giọng nói càng bình thản, càng khiến trái tim tôi kinh hãi đập loạn.

Tôi gắng hết sức thong dong, mang theo khẩn cầu, “ Xán Liệt , anh đừng như vậy.”

Xán Liệt ôn nhu nhìn tôi, “ Thế Huân , cậu đừng như vậy. Việc tôi có thể làm, đều đã làm cả rồi.”

Biện Bạch Hiền hưng phấn đến độ hai mắt tỏa sáng, cư nhiên ôm lấy anh, reo hò hỏi, “ Xán Liệt , lời này của anh có tính là quyết định cuối cùng không? Anh là nghiêm túc, đúng không? Tôi biết anh là người làm việc quyết đoán, tôi thích sự quyết đoán như vậy.”

Tôi cố gắng kiềm chế, hít từng ngụm từng ngụm không khí lạnh băng, vọng tưởng dập tắt được lửa giận trong lòng.

Không nên phẫn nộ, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, tôi nên bảo tồn cảm kích.

Cho dù đây là một loại trừng phạt khác.

Bất luận Xán Liệt trở nên vô tình như thế nào, dù sao anh vẫn là chịu dụng tâm* trên người tôi, so với mất đi Xán Liệt , đây đã là sự khác nhau một trời một vực.

(*dụng tâm: ý ở đây là Xán Liệt vẫn còn chịu dùng tâm tư của mình để đối phó với Thế Huân )

Tôi nghĩ mình hẳn là nên rộng lượng một chút.

Ngô Thế Huân chưa từng thử qua phương diện ép dạ cầu toàn này, nếu như Xán Liệt hi vọng mở ra một tiền lệ, tôi sẽ nỗ lực phối hợp.

Anh đã từng không ngừng chịu đựng, chịu đựng, nếu như hiện tại yêu cầu đến lượt tôi chịu đựng, không có lý do gì để cự tuyệt.

Được, tôi nhẫn.

Tiểu tử kia một phút cũng không nguyện ngừng, giống như muốn đem hết mọi khả năng dùng sóng âm của mình để chiếm cứ gian phòng của tôi và Xán Liệt .

“ Xán Liệt , dù sao anh tạm thời cũng không cần phải làm việc, vậy nhất định có thời gian phối hợp với hành trình của tôi chứ?”

“Tôi hiếm khi có được kỳ nghỉ, rất hi vọng có hồi ức tốt đẹp.”

Tôi quyết chí nhẫn nhịn, cho dù hận không thể bóp chết Biện Bạch Hiền .

Tôi có thể làm được.

Nếu điều này có thể khiến Xán Liệt  cảm nhận được tâm ý của tôi, tôi nhất định phải làm được.

Tôi muốn cho Xán Liệt hiểu, Ngô Thế Huân hoàn toàn không phải là hết thuốc chữa.

Lúc này đây, hạ quyết tâm, không trốn tránh, không buông tha, không vô cớ gây sự, bất luận phải chứng kiến điều khiến người ta buồn bực thương tâm đến cỡ nào, cũng phải đi theo Xán Liệt , bất ly bất khí (không rời không bỏ).

Tôi đã làm tốt việc lưu lại trong phòng, xem trọn một màn chuẩn bị vở kịch nhất thiên thổ huyết.

Nhưng tôi chuẩn bị của tôi, bọn họ lại có kế hoạch khác.

“Leo núi! Vận động một chút không tồi a.”

Biện Bạch Hiền cố chấp nài nỉ Xán Liệt .

Xán Liệt vừa đáp ứng, liền dẫn ra một tràng hò hét chói tai của Biện Bạch Hiền , nó không ngại bổ nhào lên, hôn hai má Xán Liệt .

Tôi cũng thực kỳ quái, lại có thể chịu được, trơ mắt nhìn nó ôm lấy Xán Liệt .

Đẩy nó ra.

Tôi kêu thét dưới đáy lòng, dùng ánh mắt thỉnh cầu, Xán Liệt , đẩy nó ra.

Lần này đùa quá phận rồi, tôi có lẽ không kiên trì được như anh tưởng tượng.

Tôi liều mạng kêu la trong im lặng như vậy, lại biết Xán Liệt sẽ không như tôi sở nguyện. Tôi nhất định sai thập phần lợi hại, cho nên Xán Liệt không thể thoải mái.

Tôi đoán anh đã bị tôi làm tổn thương quá nhiều, thất vọng quá nhiều, mới luôn nỗ lực tìm kiếm đủ loại biện pháp kích thích tôi tỉnh ngộ.

Chính là thật đáng buồn, tôi đau đến tỉnh ngộ, nhưng lại không tìm được phương pháp, cho anh biết rằng tôi đã đau đến tỉnh.

Anh không hề tin tôi.

Xán Liệt để Biện Bạch Hiền coi anh như vật sở hữu mà ôm, cho phép Biện Bạch Hiền hôn lên hai má và trán anh, còn muốn cùng nhau đi ra ngoài.

Tôi biết tôn nghiêm đã bị giẫm nát, nhưng tôi không thèm quan tâm.

Tôi không thể để cho tiểu tử cuồng vọng vô tri này, cướp đi Xán Liệt .

“ Xán Liệt ,” Tôi đuổi theo sau bọn họ, cố gắng bình tĩnh, “Tôi cũng muốn vận động một chút, cùng nhau đi.”

Khuôn mặt tươi cười xán lạn của Biện Bạch Hiền nhất thời bất mãn trầm xuống.

Nó thì tính là cái gì? Không bằng một hạt cát dưới chân tôi.

Tôi chỉ quan tâm tới sắc mặt của Xán Liệt .

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt cầu khẩn cùng chờ mong.

Xán Liệt nói, “ Thế Huân , một hồi quen biết, cho cậu một lời khuyên trọng yếu. Cậu căn cơ chưa ổn, hẳn là nên quay về công ty làm việc.”

Tôi nói, “Không, tôi không đi. Tôi đi theo anh.”

Xán Liệt không đồng ý, “Quả thực, cậu không thiếu nhân thủ xe cộ, có thể phái một xe đi theo phía sau chúng tôi theo dõi.”

Tôi ngây ngẩn.

Biện Bạch Hiền mặt mày hớn hở.

Tôi làm sáng tỏ, “Tôi muốn đi theo bên cạnh anh, luôn cùng anh.”

Xán Liệt trầm mặc.

Hồi lâu sau, anh mới hòa hoãn nói, “ Thế Huân , cậu đừng ngốc như vậy.”

Không, không!

Tôi bỗng nhiên kích động, liều mạng lắc đầu.

Tôi muốn như vậy, nhất định muốn như vậy.

Tôi vốn chính là ngốc.

Xán Liệt nói, “ Thế Huân , tôi đem công ty giao cho cậu, nhưng không đem bản thân mình cũng giao cho cậu.”

Anh nói, “Cậu là lão đại của công ty, nhưng hoàn toàn không phải lão đại của tôi.”

Ánh mắt sắc bén, đâm vào tôi thật đau.

Xán Liệt than nhẹ, “Cậu vẫn luôn cho rằng mình đã thay đổi, kỳ thực cậu không hề thay đổi.”

Tôi ấp úng vội vã biện bạch, “Có, kỳ thực có.”

Anh nói, “Cậu xem tôi như vật sở hữu của cậu, lại chưa từng nghĩ qua, dựa vào cái gì tôi phải là vật sở hữu của cậu.”

“ Xán Liệt ,” Tôi lắp ba lắp bắp, “ Xán Liệt , tôi không có, tôi không biết…”

“Cậu lúc nào cũng không biết, cái gì cũng không biết.”

Tôi không ngừng lắc đầu, van cầu nhìn anh, “ Xán Liệt , anh có thể dạy tôi, anh nói rõ ràng, tôi có thể sửa.”

Xán Liệt lại trầm mặc.

Anh dường như không đành lòng, lẳng lặng ngưng mắt nhìn tôi.

Tôi nhớ rõ ánh mắt này, mỗi lần trước khi mềm lòng sau cơn tức giận, anh đều lặng lẽ đấu tranh như vậy.

“Xán Liệt ,” Tôi đi đến chỗ cách anh gần nhất, ngẩng đầu lên, khe khẽ gọi, “ Xán Liệt .”

Xán Liệt hết cách, thở dài một tiếng.

Nghe thấy anh thở dài, tôi nhất thời tràn ngập sự tự tin mạc danh. Tôi yêu nhất, yêu nhất anh hết cách như vậy.

Xán Liệt hỏi, “ Thế Huân , có phải tôi dạy cậu, nói rõ ràng, cậu liền có thể ghi nhớ kỹ?”

Tôi kiên định gật đầu, “Phải, cam đoan.”

Xán Liệt nói, “Cậu sẽ dùng tâm để lắng nghe?”

Tôi cơ hồ mừng đến phát khóc, cắn môi, không ngăn được cánh môi run rẩy, rất nghiêm túc, “Anh nói đi. Xán Liệt , chỉ cần anh nói, tôi sẽ dùng tâm, tôi sẽ ghi nhớ.”

Nhất định, nhất định.

Tôi thực sự, đáng được anh cấp cho một cơ hội cuối cùng.

Lời anh nói, từ nay về sau đều sẽ được tôi ghi nhớ vững vàng, không xem như gió thoảng bên tai nữa.

Xán Liệt đối với tôi thực sự khuyết thiếu lòng tin, tôi nói kiên quyết như vậy, anh vẫn quét mắt nhìn tôi, trầm giọng hỏi lại một lần, “Cậu thực sự có thể ghi nhớ?”

Tôi dùng đủ khí lực toàn thân, gật đầu một cái.

Xán Liệt sau khi trầm ngâm, mới như đã hạ quyết định, nói, “Được, tôi chỉ cùng cậu nói một câu.”

Tôi nín thở chờ đợi.

Ngay cả Biện Bạch Hiền cũng lộ ra vẻ mặt khẩn trương, chờ Xán Liệt mở miệng.

Sau đó, Xán Liệt cuối cùng cũng đại phát từ bi, cấp cho tôi một câu.

Xán Liệt nói, “ Thế Huân , tôi hoàn toàn không phải là vật sở hữu của cậu, cũng không bao giờ là vật sở hữu của cậu nữa.”

Tôi mất đi hô hấp.

Đầu óc trong thoáng chốc trống rỗng, tựa như ai đó ngửa mặt lên trời chờ đợi một hồi cam lộ, lại không hề dự đoán bị một đạo sấm sét đánh trúng.

Tôi cứng đờ, cái gì cũng không biết, trống rỗng đến cực điểm, ngay cả Xán Liệt xoay người rời đi rồi, cũng không biết nên đuổi theo.

“ Xán Liệt !  Xán Liệt !” Biện Bạch Hiền  thì đã đuổi theo, trước khi đi, còn quay đầu lại nhắc nhở tôi, “Này này, những lời này rất quan trọng, anh đã đáp ứng rồi, ngàn vạn lần phải dùng tâm nhớ kỹ.”

Tôi không đáp nó.

Không có cảm giác.

Toàn bộ thế giới đều là khoảng không.

Chỉ còn lại một câu duy nhất.

Chính miệng tôi đã đáp ứng sẽ dùng tâm ghi nhớ, câu nói Xán Liệt tặng cho tôi.

Xán Liệt , hoàn toàn không phải là vật sở hữu của Ngô Thế Huân .

Một câu nói, đủ để đem thế giới của tôi đánh đến thất tinh bát lạc.

Tôi đứng ngốc tại chỗ, bỗng nhiên choáng váng cười như điên dại.

Anh vẫn là Xán Liệt kia, vẫn là Xán Liệt không gì là làm không được kia, vẫn có thể dùng một câu nói, đã đem Ngô Thế Huân tống xuống địa ngục.

Tôi càng lúc càng bi thống mạc danh.

Nhưng cũng càng lúc càng yêu anh, càng lúc càng phát hiện ra, không thể đánh mất anh.

Tôi không hiểu, thực sự không hiểu.

Đứng ở trước phòng, bị sự tĩnh lặng bao vây, hệt như tất cả chỉ là mộng, có lẽ Xán Liệt chưa từng trở về, tôi chỉ là đã quá mệt mỏi, uống rượu quá nhiều, mới mơ một cơn ác mộng có kết cục quá thương tâm.

Có một cơn ác mộng như vậy, còn không bằng đừng nhập mộng.

Tôi si si mê mê nghĩ, đứng ở trước cửa phòng, hồ đồ đoán thân ảnh vừa biến mất trước mắt liệu có thực sự là Xán Liệt hay không? Nhưng rõ ràng tối hôm qua tôi đã thấy anh, từ trong phòng tắm bước ra, thân thể tản mát nhiệt khí nhàn nhạt, tựa hồ chưa từng rời đi, khiến tôi sung sướng đến cao giọng khóc lớn…

Nhớ tới đêm hôm qua, năm ngón tay tôi liền hung hăng túm lấy vạt áo trước ngực mình, kinh hoàng nói với bản thân, không phải là mộng.

Bởi vì đau lòng.

Có thể khiến tôi đau lòng đến thế, ngoại trừ Xán Liệt , không còn ai khác.

Tôi gian nan thở hào hển, như dã thú bị thương quay về bên giường. Hai đầu gối đều đã nhũn ra, tôi ngồi xuống, để chính mình vô thanh vô tức lún xuống nệm giường mềm mại.

Tôi chợt bừng tỉnh phát hiện đó là chỗ đêm qua Xán Liệt đã ngủ, chần chừ dùng tay phủ lên.

Lạnh lẽo, ôn độ đã tản đi, tựa như đêm qua Xán Liệt chưa từng nằm trên đó. Nhưng tôi biết, anh quả thực đã ở đây, rất gần tôi, từng tia từng tia nhiệt khí xuyên thấu qua, tôi đều có thể ngửi được khí vị thuộc về anh.

Mới qua bao nhiêu giây, như thế nào lại biến đổi nhanh như vậy?

Quá nhanh.

Tôi cực bất an, chính mình cũng không biết mình đang sợ hãi cái gì. Hoặc có lẽ biến đổi quá nhanh, chính là tôi. Trước đêm hôm qua, tôi còn chắc chắn cho rằng không gặp lại Xán Liệt nữa chính là sự tra tấn lớn nhất trên đời, hiện tại mới phát hiện, thì ra người tôi yêu có niềm vui mới, mới là việc đả thương người nhất nhất.

Lại là tôi sai?

Vẫn là tôi hết thuốc chữa? Tự tác nghiệt?

Xán Liệt, Xán Liệt , tôi không hiểu.

Không biết có phải oan nghiệt hay không, khi tôi lại một lần nữa một mình thương tâm đến hận không thể chết đi, đến cứu vớt tôi lại là cùng một người.

Kim Chung Nhân .

Tôi căn bản không hề biết hắn tiến vào, giữa hồ đồ bị người đẩy một phen, mới phát hiện khuôn mặt quen thuộc của Kim Chung Nhân đã ở ngay trước mắt.

Kim Chung Nhân nửa quỳ trước giường, từ dưới hướng lên, nhìn gương mặt rũ xuống của tôi.

Thấy tôi có phản ứng, Kim Chung Nhân mới mở miệng gọi tôi một tiếng, “ Thế Huân .”

“Chung Nhân ,” Tôi ngơ ngẩn nói, “ Xán Liệt trở về rồi.”

Hắn nói, “Tôi biết.”

Tôi nói, “Hắn còn mang theo kẻ khác về cùng.”

Kim Chung Nhân trầm mặc một chút, “Phải.”

Tôi cười khổ.

Mọi người cái gì cũng biết, hai bên ăn ý mười phần, chỉ có tôi.

Chỉ có tôi là ngu ngốc.

Tôi hỏi, “Cậu tới làm gì?”

Kim Chung Nhân lại trầm mặc, cách một hồi, mới nhu hòa nói, “ Thế Huân , tôi cùng cậu quay về công ty.”

Quay về công ty? Trong một nháy mắt như vậy, toát ra cảm giác bất khả tư nghị.

Tôi lắc đầu.

Dựa vào cái gì?

Xán Liệt đã trở về, anh cũng không đi, dựa vào cái gì muốn tôi đi?

Nực cười.

Tôi sống chết bảo vệ sơn hà, anh lại cùng kẻ khác du sơn ngoạn thủy?

Không có đạo lý.

Ngô Thế Huân , từ trước đến nay là người được che chở dưới cánh chim rộng, hưởng thụ thành quả do kẻ khác đoạt được, vô ưu vô lự.

Tôi, sao có thể trở thành chỗ dựa của Xán Liệt ?

Kim Chung Nhân lại nói, “ Thế Huân , hãy nghe tôi nói, công ty cần cậu.”

Tôi cười lạnh, “Công ty chưa từng cần tôi.”

Kim Chung Nhân nghiêm túc đứng lên, “Cậu nếu như không trở lại, sao bảo hộ được Xán Liệt ?”

Tôi nói, “ Xán Liệt khi nào thì cần sự bảo hộ của tôi?”

Ngày trước nghe theo lời nói vớ vẩn của Kim Chung Nhân , thực buồn cười. Tôi không biết mình lại ngu xuẩn như vậy, Xán Liệt , Xán Liệt là dạng nhân vật gì? Anh cần tôi bảo hộ? Anh chỉ cần một cái Ngô Thế Huân để cho anh dùng đủ phương pháp khác nhau đùa giỡn mà thôi.

“Hiện tại.”

“Cái gì?”

“ Thế Huân ,” Kim Chung Nhân nói, “Cậu nhất định phải quay về.”

Hắn nói, “Công ty xảy ra chuyện rồi, cần lão đại quay về xử lý.”

Tôi nhìn hắn chòng chọc.

Biểu tình của Kim Chung Nhân rất nghiêm túc, “Việc này liên quan đến sinh tử của Xán Liệt .”

Trái tim tôi ngừng mạnh một nhịp.

Hắn nói, “ Thế Huân , cậu có thể nhất thời tức giận, thực sự không đếm xỉa tới. Nhưng tôi không hi vọng cậu sau này sẽ vì thế mà phải hối hận.”

Hắn nói, “Cậu có sợ Xán Liệt mất mạng không?”

Tôi nói, “Cậu gạt người.”

Kim Chung Nhân nói rõ từng chữ, “Tôi không lấy loại chuyện này ra để đùa.”

Kim Chung Nhân nói, “ Thế Huân , tôi không như cậu.”

Người này thực vô song, lúc này còn không quên cầm kiếm hung hăng đâm tôi một nhát.

Càng vô song hơn, chính là tôi.

Bị hắn đâm rồi, còn muốn nghe theo lời hắn. Không còn biện pháp khác.

Kim Chung Nhân hỏi, cậu có sợ Xán Liệt mất mạng không?

Tôi đương nhiên sợ.

Vừa nghe hắn hỏi câu này, trái tim tôi đã run lên, biết mình không còn lựa chọn nào khác, lại bị ép buộc đứng lên.

Tôi cùng Kim Chung Nhân quay về công ty, đương nhiên cũng không thể thiếu Độ Khánh Thù theo cùng.

Ba người một xe, còn đang ở trên đường, tôi đã nhịn không được, hỏi Kim Chung Nhân , “Rốt cuộc là chuyện gì?” Bán tín bán nghi, vừa kinh vừa sợ.

Kim Chung Nhân ấn cho lớp kính cách âm ngăn giữa ghế lái và chỗ ngồi phía sau mọc lên, trầm ngâm.

Hắn hỏi tôi, “Kim Trung Đại , cậu có nhớ người này không?”

Tôi mờ mịt.

Độ Khánh Thù giải vây, nhắc nhở tôi, “ Thế Huân thiếu gia, khi mở hội nghị đã gặp qua rồi, trên khóe mắt hắn có vết sẹo, mọi người gọi hắn là Đại Mắt Sói.”

Tôi lúc này mới mơ hồ có chút ấn tượng, gật đầu, hỏi, “Làm sao? Hắn và Xán Liệt có quan hệ gì?”

Kim Chung Nhân nói, “Trung Đại người này cái gì cũng tốt, chỉ có bình tĩnh là có chút không đủ. Vài ngày trước vì một chút tranh cãi ngoài miệng, nổi lên hỏa khí, động thủ với một đàn em ở bãi đậu xe. Tên kia bị Trung Đại đá gãy hai cái xương sườn, không nghĩ tới khi té ngã làm xương sườn bị vỡ chọc vào gan, đưa đến bệnh viện thì đã không cứu được nữa.”

Tôi hiểu ra.

Ẩu đả như vậy, trong hắc đạo vốn là chuyện thường ngày. Bất quá đụng đến mạng người, việc xử lý khó tránh khỏi nhiều điểm tiêu phí.

Tôi hỏi, “Trong nhà đối phương còn có người nào? Muốn bồi thường bao nhiêu?”

Kim Chung Nhân nói, “Tiền không phải vấn đề. Nhưng người kia là đàn em bên dưới của Kim Tuấn Miên , bình thường làm chân chạy vặt.”

Tôi nhíu mày.

Dính dáng đến Kim Tuấn Miên , vấn đề liền có chút không ổn rồi.

Tôi hỏi, “ Kim Tuấn Miên lấy việc này hướng về phía chúng ta đập phá?”

Kim Chung Nhân liếc mắt nhìn tôi, nói, “Tối qua cậu cũng có mặt đấy thôi. Hắn ở trước mặt chúng ta đùa đến tận hứng như thế, chuyện này lại một chữ cũng không đề cập đến.”

Đây đương nhiên không phải tin tức tốt, chỉ cần nhìn sắc mặt của Kim Chung Nhân , đã biết việc Kim Tuấn Miên không đề cập đến này, so với đề cập thì càng khó ứng phó hơn.

Độ Khánh Thù có lẽ trước khi Kim Chung Nhân gặp tôi đã cùng Kim Chung Nhân bàn bạc qua, ở một bên nói, “Cảnh sát sáng nay phá cửa xông vào, bắt Kim Trung Đại đi rồi.”

Kim Chung Nhân nói, “Nếu tội danh giết người được thành lập, Trung Đại cả đời này sẽ phải ăn cơm tù.”

Tôi hỏi, “Cảnh sát điều tra thế nào? Có bằng chứng không?”

“Vấn đề là ở chỗ này.” Kim Chung Nhân trầm mặt, “Cảnh sát đã tìm được nhân chứng, khi sự việc xảy ra, vừa vặn có người đi qua con hẻm, còn nhìn thấy cả mặt Trung Đại.”

Trong xe trầm mặc.

    _________🍒🍒🍒🍒🍒___________

Cậu ấy là thanh xuân của tớ, là bí mật không thể bật mí, là lời yêu chẳng dám tỏ và cũng là nỗi đau ngọt ngào của một thời tuổi trẻ. Cậu ấy là năm tháng của lưng chừng giữa trưởng thành và trẻ con, là nụ cười, là nước mắt, cậu ấy là xuân xanh, là hạ vàng, là thu nhạt, là đông tàn, là tất cả thương mến. Cậu ấy là người tôi thương, thương đến chẳng dám chung đường......

Hôm nay cậu ấy đã thuộc về một người.....mãi mãi cũng không phải là tôi.

( Hôm qua tôi vừa được đi dự đám cưới của người mà tôi đã từng rất thích mà chưa bao giờ dám nói...😂😥)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chanhun#exo