chương 3
Chương 3: Mùi Hóa Chất và Những Gương Mặt Quen Thuộc
Đêm đó, Hoàng gần như không ngủ. Hình ảnh thầy Huynh, lời đề nghị bí ẩn và quyết định của chính mình cứ quay cuồng trong tâm trí. Cậu cố gắng tập trung vào những công thức hóa học quen thuộc, nhưng chúng không còn mang lại sự hứng thú thuần túy như trước. Thay vào đó, một cảm giác bất an, pha lẫn tò mò và một chút phấn khích nguy hiểm, cứ len lỏi trong từng suy nghĩ.
Đúng 8 giờ tối hôm sau, Hoàng có mặt tại quán cà phê X theo lời dặn. Đó là một quán nhỏ, khuất trong một con hẻm vắng, khác hẳn những nơi ồn ào mà học sinh hay tụ tập. Thầy Huynh đã ngồi đợi ở một góc khuất, vẫn với vẻ điềm tĩnh thường ngày. Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, thầy đưa cho Hoàng một chiếc khẩu trang y tế và một địa chỉ ghi trên mảnh giấy nhỏ.
"Một người sẽ đón em ở đầu con hẻm gần địa chỉ này. Đeo khẩu trang vào và đừng hỏi gì cả. Cứ đi theo họ," thầy dặn dò, giọng nghiêm túc.
Hoàng gật đầu, trái tim đập mạnh hơn. Cậu đi theo chỉ dẫn, đến một con hẻm tối và vắng. Một chiếc xe ô tô màu đen, kính tối om, đã chờ sẵn. Người lái xe chỉ gật đầu ra hiệu cho cậu lên xe. Không một lời trao đổi, chiếc xe lặng lẽ lăn bánh, đưa Hoàng đi sâu vào những con đường lạ lẫm, ngày càng xa khu trung tâm ồn ào. Cảm giác phiêu lưu ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi sự lo lắng và cảm giác bị kiểm soát.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một căn nhà trông khá bình thường trong một khu dân cư yên tĩnh. Tuy nhiên, cánh cổng sắt cao và kiên cố, cùng với bức tường rào kín mít khiến nó có vẻ tách biệt và bí ẩn. Người lái xe dẫn Hoàng đi vào bằng cửa sau, qua một khoảng sân nhỏ rồi xuống một cầu thang dẫn vào tầng hầm.
Cánh cửa tầng hầm vừa mở ra, một mùi hóa chất nồng nặc, mạnh hơn nhiều so với phòng thí nghiệm ở trường, lập tức xộc vào mũi Hoàng, dù cậu đã đeo khẩu trang. Không gian bên trong rộng hơn cậu tưởng, được chiếu sáng bởi những bóng đèn huỳnh quang trắng lạnh lẽo. Dọc các bức tường là những dãy bàn thí nghiệm bằng kim loại, chất đầy các loại dụng cụ thủy tinh phức tạp, máy móc hiện đại mà Hoàng chỉ từng thấy trong sách hoặc trên mạng: máy cô quay chân không, tủ hút khí độc loại lớn, các bình phản ứng dung tích hàng chục lít... Đây rõ ràng không phải là một phòng thí nghiệm nghiệp dư.
Thầy Huynh đã có mặt ở đó, đang trao đổi gì đó với một người đàn ông lạ mặt, mặc áo blouse trắng. Thấy Hoàng, thầy Huynh tiến lại gần.
"Chào mừng em đến với 'dự án' của chúng ta, Hoàng," thầy nói, giọng có phần trang trọng hơn. "Đây là nơi em sẽ phát huy tối đa tài năng của mình."
Rồi thầy chỉ tay về phía sáu người trẻ khác cũng đang mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang và kính bảo hộ, đang tập trung làm việc tại các khu vực khác nhau trong phòng.
"Để thầy giới thiệu, đây là những cộng sự của em. Họ cũng là những bộ óc hóa học xuất sắc nhất mà thầy biết."
Khi những người đó lần lượt ngẩng đầu lên và vài người tháo khẩu trang để chào người mới, Hoàng sững sờ đến mức gần như đánh rơi cả chiếc cặp đang cầm trên tay. Cậu không thể tin vào mắt mình.
Đứng ở dãy bàn bên trái, không chỉ có Lê Minh Quân – đối thủ số một của Hoàng từ lớp 12A – mà còn có cả Nguyễn Tuấn Kiệt và Đặng Bảo Long, hai gương mặt cũng cực kỳ nổi trội về Hóa trong lớp chọn đó. Cả ba đang cùng nhau thao tác trên một hệ thống chưng cất phức tạp. Quân nhếch mép nhìn Hoàng, một nụ cười nửa ngạc nhiên, nửa chế giễu. Kiệt thì tỏ vẻ lạnh lùng, còn Long chỉ liếc nhanh rồi quay lại công việc.
Cách đó không xa, đang tỉ mỉ ghi chép số liệu bên cạnh một thiết bị phân tích là Võ Phương Linh, cô bạn thông minh sắc sảo cũng thuộc lớp 12A. Linh ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút phức tạp khi nhận ra Hoàng. Bốn người từ lớp 12A, bốn cái tên đứng đầu về Hóa học của cả khối.
Tại khu vực tủ hút, vẫn là Trần Thu Hà lớp 12B, đang cẩn thận theo dõi một phản ứng sủi bọt trong bình cầu lớn. Hà chỉ thoáng nhìn Hoàng rồi nhanh chóng quay lại với công việc, ánh mắt có vẻ lảng tránh.
Và đang kiểm tra một loạt bình chứa hóa chất ở góc phòng là Phạm Đức Anh, chàng trai lầm lì nhưng tư duy logic cực kỳ nhạy bén của lớp 12C. Đức Anh chỉ gật đầu chào Hoàng một cách thờ ơ, như thể việc gặp lại đối thủ cũ ở đây là chuyện hết sức bình thường.
Hoàng choáng váng. Quân, Kiệt, Linh, Long – cả bốn người giỏi nhất lớp A. Rồi Hà lớp B, Đức Anh lớp C. Tất cả những thành viên chủ chốt của đội tuyển Hóa mà cậu từng biết, từng cạnh tranh, từng ngưỡng mộ, giờ lại cùng tề tựu tại đây, trong một phòng thí nghiệm bí mật, tham gia vào một công việc mà cậu bắt đầu cảm thấy rợn người khi nghĩ đến bản chất của nó.
"Ngạc nhiên lắm phải không, Hoàng?" Thầy Huynh mỉm cười, dường như đoán trước được phản ứng của cậu. "Tài năng cần được đặt đúng chỗ. Và đây chính là nơi các em có thể tạo ra những 'sản phẩm' thực sự giá trị, vượt xa những bài thi trên giấy."
Quân tiến lại gần, giọng đầy mỉa mai: "Chào 'Giáo sư'. Bất ngờ chưa? Tưởng chỉ mình cậu được thầy Huynh ưu ái à? Lớp 12A bọn tôi hùng hậu thế này cơ mà. Đâu thể vắng mặt ở 'sân chơi' lớn thế này được."
Hoàng vẫn chưa hết bàng hoàng, lắp bắp: "Quân? Kiệt? Linh? Long? Cả Hà, Đức Anh nữa? Sao... sao tất cả mọi người lại ở đây?"
Đức Anh nhún vai, giọng đều đều: "Lý do chắc cũng giống cậu thôi. Một lời đề nghị không thể từ chối."
Hà vẫn im lặng, còn Phương Linh chỉ khẽ lắc đầu rồi quay đi, tiếp tục công việc ghi chép.
Thầy Huynh cắt ngang: "Được rồi, làm quen vậy đủ rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian. Hoàng, hôm nay em sẽ bắt đầu với việc hỗ trợ Quân và Kiệt tinh chế dung môi và chuẩn bị tiền chất theo quy trình này." Thầy đưa cho Hoàng một tờ giấy ghi chi chít công thức và các bước thực hiện chi tiết, được mã hóa bằng những ký hiệu riêng.
Hoàng nhận lấy tờ giấy, bàn tay hơi run. Cậu liếc nhìn những dụng cụ sáng loáng, những bình hóa chất được dán nhãn cẩn thận nhưng không ghi tên cụ thể, chỉ có mã số. Mùi hóa chất đặc trưng của các hợp chất hữu cơ, dung môi bay hơi quyện vào nhau tạo thành một thứ mùi vừa quen thuộc với đam mê của cậu, vừa xa lạ và đáng sợ.
Cậu khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, đeo lại khẩu trang và kính bảo hộ. Bên cạnh những gương mặt vừa là đối thủ, vừa là đồng đội trong các kỳ thi trước đây, cậu bắt đầu thực hiện những thao tác đầu tiên theo chỉ dẫn. Từng giọt hóa chất nhỏ xuống, từng bước cân đo, đong đếm chính xác. Bàn tay cậu vẫn thành thạo, bộ óc vẫn phân tích các phản ứng một cách logic. Nhưng tâm trí cậu thì hỗn loạn. Sự hiện diện đông đủ của những học sinh giỏi nhất trường, đặc biệt là đội ngũ hùng hậu từ lớp 12A, khiến cậu nhận thức rõ ràng hơn về quy mô và tính chất nghiêm trọng của công việc này. Đây không phải là một dự án khoa học đơn thuần. Đây là một đường dây có tổ chức, và cậu, cùng những tài năng hóa học trẻ tuổi khác, đã trở thành những bánh răng quan trọng trong cỗ máy sản xuất cái chết trắng này.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu rọi lên những gương mặt trẻ trung nhưng đã sớm nhuốm màu lo âu và những toan tính phức tạp. Buổi điều chế đầu tiên bắt đầu trong sự im lặng căng thẳng, chỉ có tiếng lách cách của dụng cụ thủy tinh, tiếng ù ù của máy móc và mùi hóa chất ngày càng nồng nặc, như một lời cảnh báo về con đường nguy hiểm mà họ vừa đặt chân lên.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro