♥️Chương 171♥️


Tống Sư Yểu được đặt vào trong một cabin sinh học, mấy chiếc máy cảm ứng được bàn tay tái nhợt sinh đẹp cầm lấy, nhẹ nhàng dán lên các huyệt vị trên đầu cô. Mái tóc bạc rũ xuống chạm vào tóc mai của cô.

Hắn lặng lẽ ngồi ở trên ghế, đôi mắt màu bạc mỹ lệ chăm chú nhìn vào Tống Sư Yểu. Cô vẫn chưa tỉnh lại, mặc dù tính mạng của cô đã được cứu về, nhưng ý chí muốn sống của cô cực kỳ yếu ớt, bởi vậy thời gian hôn mê cũng dài. Sắc mặt cô trắng bệch, chỉ qua vài ngày ngắn ngủi đã gầy đi một vòng, nửa năm qua, số thức ăn cô cố gắng nuốt xuống ở ngục giam, nuôi ra được bao nhiêu thịt đều đã biến mất.

Quan nội vụ ở bên cạnh nhìn thấy động tác của Quốc vương, trong lòng hơi chua xót. Ông ta rất quen thuộc với nhất cử nhất động của Quốc vương, trước kia ngài ấy có bao nhiêu lạnh lùng thì bây giờ lại có bấy nhiêu dịu dàng. Sao lại có loại âm dương cách biệt thế này? Số phận đang trêu đùa ngài ấy, phần quà tặng này đâu phải là quà tặng, rõ ràng chính là nguyền rủa.

"Bệ hạ, ngộ nhỡ mọi chuyện bại lộ, cô ấy phát hiện sự thật, chỉ sợ sẽ không từ bỏ ý định đâu." Quan nội vụ đấu tranh trong lòng nhắc nhở.

Quốc vương: "Đến lúc đó hôn ước đã được quyết định, cô ấy sẽ không chết."

Đúng vậy, sau khi quyết định đính hôn với Quốc vương, sinh mệnh của Tống Sư Yểu sẽ được thổ thần chúc phúc, tuyệt đối sẽ không vì tự đâm mình một dao là có thể chết. Cô sẽ có được sinh mệnh dài đằng đẵng, cơ thể có năng lực chữa lành cao siêu cùng vận may cực lớn. Nhưng cô sẽ không chết, còn hắn thì có thể chết! Tai hoạ ngầm lớn như vậy, nếu Tống Sư Yểu nhớ tới chân tướng sự việc, đến lúc đó Quốc vương sẽ vô cùng thảm hại. Tống Sư Yểu đã có được vũ khí tra tấn hắn, có được tình yêu của hắn, thì cũng có năng lực giết chết hắn.

Cho dù sau khi giết chết Quốc vương, những lợi ích đó đều sẽ biến mất, nhưng với tính cách của Tống Sư Yểu, chỉ sợ tuyệt đối sẽ không để ý.

"Ta sẽ không để cô ấy chết." Quốc vương nhìn Tống Sư Yểu, thấp giọng nói. Hắn không thể chịu đựng được loại cảm giác này một lần nữa, hắn cảm thấy sợ hãi, loại cảm giác này cực kỳ đáng sợ: "Hay là ngươi còn có cách nào khác?"

Quan nội vụ sửng sốt, trong lòng càng chua xót hơn, Quốc vương bệ hạ lại có thể xin ông ta giúp đỡ. Nhưng mà ông ta cũng không có cách nào, chuyện tới bây giờ chẳng khác nào một ngõ cụt, Tống Sư Yểu tỉnh lại cũng vẫn còn nghi ngờ bộ mặt thật của thế giới, vẫn còn có khả năng tự sát, hơn nữa có bài học lần này, lần tiếp theo cô chắc chắn sẽ lựa chọn cách thức trực tiếp không thể xoay chuyển, bởi vì cô đã tin chắc rằng thế giới này không phải là thế giới thực, nỗi oán hận của cô đối với Quốc vương bệ hạ tuyệt đối sẽ không biến mất và kết thúc.

Hoặc là thật ra, cũng còn có một loại biện pháp giải quyết khác, có thể để Tống Sư Yểu khôi phục thân phận bình thường, có thể để cô không hận hắn, Quốc vương bệ hạ cũng sẽ không còn sự uy hiếp đến tính mạng nữa. Nhưng mà cách này, bây giờ ông ta nói ra cũng vô dụng, tất nhiên Quốc vương bệ hạ cũng không thể nào chấp nhận. Hắn vẫn chỉ là một người mới biết yêu, hoàn toàn không biết yêu một người phải làm như thế nào mới đúng.

Mà đây không phải là điều ông ta có thể dạy dỗ được.

Có lẽ, cứ thử xem sao thôi.

Quan nội vụ không hề lên tiếng.

Quốc vương nằm vào trong cabin sinh học khác, ấn xuống chốt khởi động.

...

...

Trại trẻ mồ côi lại có hai đứa trẻ được nhận nuôi, những đứa trẻ khác cực kỳ hâm mộ, đôi mắt tràn đầy ước ao nhìn từng người lớn đi vào.

Tống Sư Yểu ôm một con búp bê bọ rùa bảy chân bằng vải bố, ngồi ở trên vị trí của mình, đầu trống rỗng nhìn bọn họ, không biết vì sao, trong lòng cô lại không có chút hâm mộ nào, thậm chí cảm thấy sống cùng mấy người xa lạ dưới một mái nhà, gọi người không có quan hệ huyết thống là ba mẹ vẫn rất lúng túng.

Có thể cô là người thờ ơ về mặt tình cảm? Hoặc là cô do tảng đá sinh ra, cho nên không muốn có ba mẹ?

Cô thay đổi tư thế ôm bọ rùa bảy chân, đôi tay nhỏ bé chống cằm, như ngựa trời lướt gió tung mây, nghĩ rất nhiều chuyện lung tung lộn xộn.

Lúc này, viện trưởng vẻ mặt xúc động đi tới.

"Yểu, Yểu Yểu... Con, con mau tới đây đi." Bà vươn bàn tay mập mạp ra, gọi Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu đứng dậy đi qua, nhìn thấy tay bà không ngừng run rẩy, nghi ngờ đưa tay luồn vào trong tay bà, được bàn tay ấm áp của bà nắm lấy. Giây tiếp theo, lại có người đi tới, trên người tỏa ra mùi thơm lạnh lẽo đặc biệt, cô ngẩng đầu, chạm vào một đôi mắt màu bạc.

Cô ngẩn ra.

Cô chưa từng trông thấy người đàn ông nào đẹp như vậy, giống như thần linh trong thần thoại. Càng không thể tin là, người này lại đi đến trước mặt cô, quỳ gối ngồi xổm xuống, duỗi tay.

Viện trưởng đặt tay cô vào lòng bàn tay kia, sau đó bàn tay nhỏ bé của cô đã bị bàn tay to lớn kia nắm chặt.

"Ta dẫn em về nhà." Người đó nói.

Tống Sư Yểu hơi ngỡ ngàng, bất lực nhìn về phía viện trưởng, viện trưởng lau nước mắt, xem ra có vẻ vô cùng vui mừng.

Cô được dẫn đi, dẫn vào bên trong vương cung tráng lệ, ở trong cung điện nguy nga, thay quần áo mới, giường mềm đến mức không thể tưởng tượng nổi, đồ ăn cũng rất thơm, có rất nhiều người chăm sóc cô.

Bọn họ đều nói với cô, nơi này chính là nhà cô.

Người đàn ông có mái tóc dài màu bạc rất đẹp kia thường xuyên đến thăm cô, lần nào cũng đều mang theo rất nhiều quà tặng, làm cô vui mừng với tư thế vụng về. Có đôi khi là một ít món đồ chơi của bé gái, có đôi khi là đủ loại đồ ăn vặt mà chị gái nữ quan không cho cô ăn, thậm chí có một lần hắn để cô cưỡi lên cổ hắn, đại khái là bởi vì cô đang xem TV, vừa mới xem đến cảnh tượng đứa con nhỏ được ba cõng trên cổ.

"Anh là ba của em sao?" Tống Sư Yểu không nhịn được mà hỏi hắn.

Cả người hắn cứng đờ.

"Không phải."

"Vậy anh là gì của em?"

"Người định mệnh."

"Người định mệnh là cái gì vậy?" Tống Sư Yểu ngồi trên vai hắn, nâng mặt hắn lên, khom lưng xuống, đối diện với mắt hắn.

Con ngươi màu bạc đảo vòng quanh, dường như có chút xấu hổ, bờ môi mỏng mím chặt một lát rồi mới lên tiếng: "Lớn lên em sẽ biết thôi."

"À." Cô nhanh chóng dời đi lực chú ý, phát hiện tóc của hắn sờ lên rất mượt: "Em tết bím tóc cho anh!"

"..."

Lúc nữ quan chịu trách nhiệm chăm sóc Tống Sư Yểu bước vào đã nhìn thấy Quốc vương bệ hạ ngồi trên ghế nhỏ trước bàn trang điểm nhỏ nhắn của Tống Sư Yểu, bé gái nhỏ cầm lược màu hồng tự chải đầu cho hắn, đã đan xong mấy cái bím tóc xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng nơ con bướm màu hồng nho nhỏ kẹp vào, cảnh tượng trông có vẻ vừa đáng yêu lại buồn cười.

"Anh xem anh xem, có đẹp không?" Cô còn cầm lấy bím tóc hỏi chủ nhân của nó.

"... Đẹp." Hắn trả lời, trong giọng mang theo vẻ đau khổ.

"Anh thích chú heo nhỏ màu hồng này, hay là chú sâu nhỏ màu xanh này?"

"... Chọn cái em thích đi."

Nữ quan đại nhân che miệng lại, sau đấy lặng lẽ lui ra ngoài, rời khỏi cung điện, lúc này mới yên tâm thả tay xuống, trên mặt nở nụ cười hiền từ thỏa mãn.

Quốc vương bệ hạ cưng chiều người định mệnh nhỏ của mình quá đấy.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #trùngsinh