2
"Con sẻ nào vẫn đợi nỗi nhớ thương
Của mùa cũ vương đầy trong tiếng hót
Của những năm tháng hồn nhiên yêu mải miết
Khát nhớ nhau... mà chỉ dám đợi chờ."
—————————
Những năm này em vẫn thường nghĩ, duyên phận quả là một thứ diệu kỳ (ít ra là với em), duyên phận đã đưa chúng mình từ những kẻ xa lạ xích lại gần nhau, đồng hành cùng nhau, gắn bó với nhau như người thân, như tri kỷ.
Suốt chừng ấy năm tháng nhận thức nhau, em vẫn luôn thầm cảm ơn cuộc đời, cảm ơn cơ duyên, cảm ơn gặp gỡ ngày hôm ấy.
Em chỉ ước mong sao, mình cứ mãi cùng anh như thế. Cùng nâng đỡ nhau trên con đường nghệ thuật, cùng sẻ chia với nhau trong cuộc sống thường ngày, quan tâm nhau, cùng nhau tiến về phía trước. Anh trao cho em những trải nghiệm anh đã đi qua, em gửi tặng anh một chút thanh xuân em đang có.
Cuộc sống cứ vậy diễn ra, bình dị và nhẹ nhàng.
Nhưng một ngày nọ, một ngày không báo trước, cảm xúc trong em bỗng chốc rối bời.
Trái tim không nghe lời em nữa, nó biết rung động, biết thổn thức, biết xao xuyến, biết bồn chồn, và đánh rơi đâu đó nhịp đập bình thường của chính mình. Không ít lần em đã đưa tay lên ngực, vỗ về, trấn an, dặn dò nó đừng như thế nữa, đừng lạc nhịp thêm lần nào nữa.
Nhưng nó bướng bỉnh chẳng nghe.
Đêm xuống, nó cứ thao thức, trằn trọc chỉ để nghĩ về anh, nó muốn gặp anh bất kể thời gian, muốn nhìn thấy anh, muốn nghe giọng nói của anh, muốn kể với anh về những mới mẻ đang nảy mầm trong nó.
Có đôi lần kìm chẳng đặng, nó trút lòng với em rằng, nó muốn được gần anh thêm chút nữa,
Muốn chạm khẽ vào những vết chân chim đã lờ mờ quanh khóe mắt.
Muốn miết nhẹ lên nốt ruồi duyên dáng an trú nơi khóe miệng.
Muốn đặt hờ những ngón tay lên hàng mi run rẩy.
Muốn vuốt ve cánh môi không ít lần cắn chặt vì áp lực vô hình.
Muốn vỗ về, dỗ dành hết thảy những suy tư, những trăn trở đã đè nặng lên anh.
Nó bảo, chỉ như thế nó mới có cảm giác anh là thật, mới có cảm giác anh thuộc về riêng nó.
"Nhưng em đã ngăn lại.
Em nói với nó rằng, anh không có thật, ảnh chỉ là mộng trong một đêm say giấc, hãy để anh thuộc về nơi của anh, hãy để em và nó ở đúng chỗ của mình, đừng chạm vào anh, đừng đánh thức cơn mộng, làm thế anh sẽ tan đi, sẽ biến mất, sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau nữa.
Nó nghe chừng cũng hiểu
Nhưng,
vẫn không cam lòng.
Một đêm say mềm, nó nhớ anh, nó vùng vẫy chạy đi tìm anh.
Và nó thấy anh nơi ban công trước nhà.
Anh đứng tựa lan can, bóng đổ dài vào màn đêm tĩnh lặng, trông như một bức họa đơn sắc. Rất đẹp, một vẻ đẹp vô thực. Nó dừng lại, đứng nhìn, đôi mắt nó nhòe nước.
Có lẽ lúc này nó mới thực sự nghĩ tới những lời em dặn.
Thì ra nó cũng biết sợ_ sợ giấc mơ sẽ tàn.
Sợ mất anh.
Như em.
Nhưng anh biết không,
Nó trông thế mà mạnh mẽ hơn em nghĩ nhiều.
Trên đường trở về, dù lòng liêu xiêu những buồn, nhưng nó vẫn thỏ thẻ với em là, nó không cố gắng chạm tới anh nữa, mỗi ngày còn được thấy anh đã là đủ rồi.
Em...
thì không được thế.
Em sợ hãi, em hoang mang, em lo ngại hình ảnh vừa rồi nếu còn trông thấy thêm một lần nữa, em sẽ phá hủy anh mất, phá hủy mối quan hệ tốt đẹp đang có này.
Cho nên, em chạy trốn
Bỏ mặc nơi đây,
Bỏ mặc anh giữa cơ đơn và trống vắng,
Bỏ mặc anh giữa mông lung và ngờ vực,
Bỏ mặc anh giữa chênh vênh cuộc đời ,
Và
Bỏ lại cả trái tim mình.
Em hèn nhát, em yếu đuối, em vô tâm, em tệ bạc, và em tàn nhẫn.
Không liên lạc. Không cho anh cơ hội để liên lạc.
Em nghĩ, chỉ cần không gặp anh, chỉ cần không nhìn thấy anh, chỉ cần không nghe giọng nói của anh, thì em sẽ thôi không thổn thức nữa, lòng dạ này sẽ thôi không cồn cào nữa, nhớ nhung này sẽ thôi không giày vò nữa.
Thời gian rồi sẽ làm mờ mọi thứ,
kể cả tình cảm của em,
kể cả anh.
Nhưng,
"Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi."
Có những hôm mênh mang trong chiều vắng, trong đêm muộn ở miền đất xa lạ, trái tim tìm về, như oán giận, như trách móc, như hờn dỗi em. Nó không đập những nhịp rung rinh nữa, nó co lại, thu mình và im lặng. Nó muốn trừng phạt em vì đã để nó nhớ mong một người lâu như thế,
Lâu đến nỗi héo mòn.
Nó giận, mà nó đâu hiểu cho em, rằng: "Vẫn còn một điều khủng khiếp hơn sự chia tay, đó là giữ người kia trong trái tim mình dù cả hai không còn bên nhau nữa."
Em cũng khổ sở, cũng nhớ mong, cũng khát khao anh mà.
Anh ơi!
Thương anh là việc của riêng em, rời khỏi anh là lỗi lầm của em, và bỏ lỡ anh là điều nuối tiếc nhất cuộc đời em.
5 năm đã qua, thương ấy vẫn còn, dằn vặt ấy vẫn còn, nuối tiếc ấy vẫn còn,
Nhớ nhung ấy vẫn còn
Khát khao được bên anh chưa vơi.
Nếu như trời còn thương em. Nếu duyên phận còn tiếp diễn,
"Mong rằng có một ngày,
Thời gian không già,
Chúng ta gặp lại."
Được không anh?
————————-
"Mùa đi qua phố mùa trong vắt
Có thấy mình của những ngày xưa
Ai đem nỗi buồn in vào mắt
Để khôn nguôi đến tận bây giờ."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro