3

Em bảo, mong đến một ngày "thời gian không già, chúng ta gặp lại".

Mà thời gian thì đã già mất rồi, anh cũng không còn trẻ nữa, "thêm một ngày là bớt đi một ngày", thêm một lần không gặp là thêm một lần bỏ lỡ.

Mà chúng mình thì có tìm nhau đâu mà gặp lại hả em? Chúng mình cố chấp với tôi của mỗi người, chúng mình gan lì, chúng mình ích kỷ, chúng mình bỏ mặc trái tim vụn vỡ và tội nghiệp.

Chúng mình giam cầm nó trong lồng ngực già nua và héo rũ.

Mặc cho nó quay quắt vì nhớ, mặc cho nó nức nở vì đau.

Chúng mình kiêu hãnh băng qua cuộc đời, cứ thế mà để lạc mất nhau trong chính sự kiêu hãnh ấy.

***
Chiều nay, một buổi chiều cuối năm, không khí như đặc hơn bởi cái lạnh se sắt.

Ánh mặt trời đã tắt hẳn từ lâu, chỉ còn lại một vệt vàng cam nhợt nhạt mắc kẹt ở phía chân trời. Cả thành phố như bị cái lạnh làm cho run rẩy.

Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến Nguyễn Huy vô thức rùng mình.

Cái lạnh không chỉ thấm vào da thịt, mà còn len lỏi vào tâm hồn, khuấy động lên nỗi nhớ nhung khắc khoải về những chuyện cũ chưa kịp nguôi ngoai.

Anh dừng lại dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa, thở hắt ra làn khói mỏng nhẹ, tự hỏi: Năm cũ sắp qua, nhưng còn biết bao nhiêu câu chuyện vẫn mãi mắc kẹt lại trong những chiều cuối năm sắp tàn này?

Từ lâu, lang thang trong những buổi chiều muộn như thế này đã trở thành thói quen của anh. Một thói quen khó bỏ, một thói quen tưởng chừng như tẻ nhạt, nhưng chính nó đã cứu rỗi tâm hồn anh, ủ ấm trái tim dường đã nguội lạnh nơi anh.

Bởi vào những buổi chiều ấy, anh có thể tìm thấy một chút ấm áp từ những dòng người vội vã lướt qua nhau, từ những âm thanh huyên náo của phố thị, từ những ô cửa sổ sáng đèn_ nơi người ta trở về vui vầy sau một ngày tất bật, nơi những bản tình ca thi thoảng được cất lên, nơi có những chuyện tình khởi nguồn từ đấy.

"Hôm em về ngang qua phố
Mua rơi ướt mái tóc mềm
Thương em nửa đời khách trọ
Chạnh lòng phố cũng buồn tênh.

Hôm em về ngang qua phố
Đơn côi lẻ bóng một mình
Dừng chân bên ô cửa sổ
Nhà người mở nhạc "chiến trinh".

Hôm em về ngang qua phố
Dọc ngang những khuôn mặt người
Lang thang nghe niềm tin vỡ
Mà đời vẫn thế, ... chơi vơi."

Người ta bảo "Đợi chờ, dù là chờ một người, một mùa, một cơn gió hay một cái hẹn thì đều cô đơn cả". Mà anh thì đã đợi quá nhiều điều, đợi quá nhiều năm, và đợi quá nhiều mùa.

Có nhiều hôm, cũng trong những buổi chiều thế này, thi thoảng lướt ngang một dáng người hao hao giống em, anh đã thầm nghĩ, không biết em bây giờ trông thế nào, nụ cười có còn sáng như xưa, ánh mắt có còn trong như xưa,

hay đã biết ngờ vực lòng người

hay đã biết hoài nghi trái tim người

hay đã để buồn vương lên mắt, để sầu vướng trên môi

để hồn mình sâu hun hút

như anh.

Em ạ. Dẫu chuyện đời không thể như ta mong muốn. Dẫu chuyện mình không thể như anh mong muốn. Dẫu chúng ta đã mỗi người mỗi ngả.

Và dẫu em đã tệ tạc.

Thì không ít lần, vào những hôm bị cuộc đời xô ngã, hoang mang trong đau đớn và tuyệt vọng, anh vẫn tha thiết cầu xin đời hãy bỏ qua cho em, hãy để em mãi luôn là chàng trai thanh thuần và tỏa sáng năm nào, hãy để em mãi là em của những năm tháng ấy.

Và,

Có một hôm yếu lòng, bị nhớ nhung làm cho mơ hồ, anh đã bỏ qua tôn nghiêm, khẩn cầu thượng đế cho mình được gặp lại em dẫu chỉ một lần thôi cũng được, để biết rằng em vẫn bình an, vẫn còn vẹn nguyên trong vùng trời của riêng em, không bị bão giông này chạm tới.

Nhưng

Chắc là thượng đế trừng phạt anh vì thương một người mà đánh mất cả tôn nghiêm của chính mình, nên suốt chừng ấy năm tháng chẳng để cho anh được thấy em thêm một lần nào cả, dẫu chỉ là trong giấc mơ ngắn ngủi.

Thượng đế trách móc anh. Mà Người nào hiểu cho rằng, anh cũng muốn yêu thích một người một cách có tôn nghiêm mà.

Chỉ có điều,

trên đời này liệu có yêu thích nào là yêu thích có tôn nghiêm hay không em?
*

|| Anh đừng như thế nữa anh ơi,

"Người ta cũng chỉ người dưng
Họ không thương nữa, mình đừng gieo neo."

Về đi anh, về ru lấy mình, về thương lấy mình

Người thì cũng đã đi rồi, tình thì cũng đã lỡ rồi, anh thắt lòng, được chi.

Về anh nhé

"Mình về thương lấy mình thôi
Cuộc trăm năm ấy lỡ rồi, còn đâu." ||

*
Đó là lần duy nhất anh đánh rơi bản thân vì em,

Những ngày sau đó, cuộc đời không còn nhìn thấy một kẻ tên Huy yếu mềm và hèn mọn thế nữa.

Dẫu rằng,

kẻ ấy

vẫn rất ... nhớ em.

"Ừ thì anh nhớ em
Dẫu em bảo rằng: "đừng nhớ"
Đời còn dài, còn nhiều trăn trở
Em sợ vai gầy gánh nặng, em đau."

_______________

"Mùa đông chậm rãi ngang thành phố 

Tóc rối mây buồn rủ trên vai 

Người tình lâu lắm không ghé lại 

Lá rơi xao xác những phố dài. 

 Quán cũ những chiều mây xám lạnh 

Khói thuốc bay lên giữa lưng chừng 

Thềm vắng nhớ những lần hò hẹn 

Em giờ xa cách mấy mùa đông."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #hoànghuy