•5

Tôi lầm bầm trong đầu, cái xóm này đúng là thứ rác rưởi của đời. Con đường nhỏ chui sâu vào góc tối, hai bên là mấy gã say rượu nằm bệt xuống đất, mùi men nồng nặc hòa cùng mùi ẩm mốc, tạo nên một thứ không khí thật kinh tởm.

Xung quanh là những ngôi nhà nghiêng ngả, bám bụi, từng mảng tường bong tróc để lộ lớp gạch đỏ như da thịt đã lở loét. Chúng như tựa vào nhau mà đứng, run rẩy và mòn mỏi, cứ như chỉ chực đổ sập xuống bất cứ lúc nào. Khung gỗ mòn vẹt, tường gạch nứt nẻ, như bám víu vào chút sức sống còn sót lại, mong giữ được cái vẻ ngoài mục nát.

Cả xóm là một khối ký sinh lẫn nhau, một sự bám víu vô vọng trong cái đổ nát. Tất cả như hòa vào nhau trong cái mùi ẩm mốc của sự tàn tạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro