Chương 13: Tên Gọi Đủ Yên Tĩnh Để Nghe Lại

Kể từ sau buổi sáng đó, mọi thứ trong trường trở nên im lặng một cách... ồn ào.

Không ai còn muốn gọi tên nhau. Thậm chí đến điểm danh cũng chuyển sang... giơ tay câm lặng. Đứa nào quên thì bị nhìn như thể vừa hát "Happy Birthday" ở đám tang.

Đức bắt đầu nghe thấy tiếng gọi tên mình... trong mơ.

Lúc đầu là tiếng gió.

Rồi tiếng nước trong nhà vệ sinh.

Rồi... cả tiếng Khang.

Không, không phải tiếng của Khang thật.

Là một giọng giả, dùng âm sắc của Khang để gọi cậu – với độ chính xác đáng sợ.

"Đức ơi..."

Tiếng đó vang từ sau gáy, ấm như trà nóng nhưng để lại cảm giác lạnh như nước đá trong cổ họng.

Đức tỉnh dậy vào giữa đêm. Khang nằm bên cạnh, ngủ ngoan như mèo con cuộn chăn. Cậu không nỡ đánh thức.

Nhưng khi nhìn kỹ lại – người trong chăn không có mặt.

Là cái bóng đó, lần nữa.

Cái bóng mang tên cậu, với trán khắc chữ "Lê Nguyễn Trung Đức", nhưng không bao giờ quay mặt lại.

Cậu lặng lẽ bước xuống giường, mở điện thoại.

Tin nhắn đến từ một số không rõ:

"Nếu cậu còn để người khác gọi tên mình, hắn sẽ mượn nó. Mỗi lần một phần."

Bên dưới là một đoạn ghi âm. Chỉ 3 giây.

Cậu bấm nghe.

Và chết điếng.

Giọng trong đó không ai khác ngoài Khang.

"Đức... nếu cậu nghe được cái này, tức là tớ không còn là tớ nữa rồi."

Sáng hôm sau, Khang vẫn bên cậu. Vẫn ánh mắt dịu dàng, vẫn miệng cười mỉm, vẫn đưa Đức sữa đậu nành như mọi bữa.

Nhưng có điều gì đó... không đúng.

Khang không gọi tên cậu.

Không một lần.

Cả buổi học, Khang chỉ gọi "Ê" hoặc "Này" hoặc "Cậu ơi".

Cứ như... cái tên "Đức" đã biến mất khỏi môi Khang.

Đức hỏi thẳng:

"Sao hôm nay cậu không gọi tên tớ?"

Khang nhìn cậu, nụ cười buồn bã lướt qua như gió thoảng.

"Vì tớ nghe thấy có ai đó đang dùng tên cậu... cùng lúc với tớ."

"Người đó là ai?"

"Không biết. Nhưng tớ thấy... một người có khuôn mặt giống tớ. Đang luyện cách phát âm cái tên 'Đức' mà không chệch một nhịp nào."

Đức nuốt khan.

"Chúng ta phải tìm hắn. Trước khi hắn phát âm hoàn hảo."

Lan bấy giờ mới chen vào, giở một cuốn sổ lật lật:

"Có một Type chuyên sống nhờ vào âm thanh tên gọi bị lặp. Loại Type đó gọi là Type: Mimicry – Kẻ Bắt Chước Danh Xưng."

Minh gãi đầu:

"Mimicry? Nghe như cosplay phiên bản lỗi vậy."

Lan không cười.

"Không phải lỗi. Là phản chiếu. Là âm thanh giả dạng. Nếu Mimicry hoàn tất việc học tên ai đó – kẻ đó sẽ biến mất khỏi âm thanh của thế giới. Không ai gọi được nữa. Không một ai."

Đức cắn môi.

"Kể cả Khang?"

Lan gật.

Khang siết tay Đức, đôi mắt hơi ươn ướt nhưng không để lộ.

"Tớ sẽ không để ai khác phát âm tên cậu chuẩn hơn tớ."

Giữa lớp học vang lên âm thanh vỡ kính.

Ngoài cửa sổ, một bóng người đứng ngược sáng, tay cầm loa phóng thanh cũ kĩ.

Trong loa, là giọng Khang.

Hoàn hảo.

Gọi tên cậu – ba lần, chậm rãi như nghi thức triệu hồi.

"Lê... Nguyễn... Trung... Đức..."

Đức cảm giác đất dưới chân mình dịch chuyển.

Mặt trời mất màu.

Bạn bè trong lớp đông cứng.

Chỉ còn cậu và âm thanh đó.

Cậu lùi lại, nhưng loa kia vẫn gọi – giọng Khang, rõ ràng hơn cả bản gốc.

Đức hét lên: "Im đi!"

Bóng người kia ngẩng mặt.

Không có mắt. Không có miệng. Nhưng trên trán là chữ "Khang".

Đức hiểu.

Nó không chỉ bắt chước giọng.

Nó đang... học cả tên của Khang.

Nếu không cắt đứt chuỗi gọi tên này – cả Đức và Khang sẽ biến mất khỏi bản đồ định danh.

Ngay lập tức.

Lan xé mạnh cuốn sổ, tìm đúng đoạn phong ấn khẩn cấp.

"Chỉ có một cách: Phải gọi sai tên của Đức – ba lần – thật to. Ngay lập tức. Để cắt chuỗi chuẩn âm!"

Minh hét: "LÊ NGUYỄN TRUNG... DỰC!"

Lan: "LÊ... NGUYỄN... TRÙNG... ĐẮC!"

Khang bước tới, không nói.

Cậu đặt tay lên ngực Đức.

Nhìn vào mắt cậu.

"Lê Nguyễn Trung... Nắng."

Giọng thật. Rất khẽ.

Một phiên bản sai vừa ngọt vừa đau.

Và thế là... chuỗi chuẩn âm vỡ vụn.

Loa nổ tung, bóng người biến mất thành mây khói lăn tăn tan trên nền trời.

Tất cả trở lại như cũ – ngoại trừ việc... Đức cảm thấy tên mình không còn nặng như trước.

Nó nhẹ đi.

Nhẹ, vì có ai đó gọi sai với tình cảm thật sự.

Không phải vì ghét. Mà vì muốn giữ.

Hôm đó, hai người ngồi sau trường, cùng nhìn mặt trời lặn sau dãy mái tôn nóng như bếp lò.

Đức hỏi:

"Cậu gọi tớ là gì khi không dùng tên?"

Khang cười, nhìn trời.

"Tớ nghĩ, nếu phải gọi sai, thì sẽ gọi cậu là 'Nắng'. Tên đó không ai dùng. Nhưng mỗi lần tớ gọi, cậu sẽ biết... là tớ."

Đức không trả lời.

Chỉ tựa đầu vào vai Khang.

Và để cái tên mình tan trong buổi chiều – đủ yên tĩnh để không bị học lại lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro