Chương 18: Kẻ Đánh Vần Tên
Tối hôm đó, Đức nằm trên giường ký túc xá, tay nắm chặt tờ giấy điểm danh cũ đã nhàu nát, đầu óc quay cuồng với hàng ngàn cái tên cũ–mới–đã từng. Bên cạnh cậu, Khang vẫn đang gõ nhẹ gì đó trên điện thoại, không nói lời nào. Mỗi lần ngón tay cậu ta dừng lại, là một tiếng thở dài khẽ khàng cất lên như nốt nhạc buồn trong ca khúc không lời.
"Cậu đang viết gì đó hả?" – Đức nghiêng đầu.
Khang không nhìn lên, chỉ đáp gọn: "Viết lại tên cậu theo 31 ngôn ngữ chết."
"...Hả?"
"Để sau này dù cậu có mất tên, ở đâu đó vẫn còn ngữ âm trôi nổi thuộc về cậu. Như một mảnh linh hồn phiên bản ngữ pháp."
Đức bật cười, nhưng cảm giác trong ngực lại mềm đi như một cái bánh bao được hấp kỹ.
Khi Đức ngủ thiếp đi, Khang vẫn ngồi bên, ánh mắt soi vào màn hình xanh nhạt, từng nét chữ mảnh như tóc, viết xuống một bản tên gọi có nhịp tim.
Sáng hôm sau, cổng trường xuất hiện một người lạ – một kẻ không có danh bạ, không được gọi, không bị cấm gọi.
Hắn mặc áo khoác dài chấm gót, cổ cao che kín mặt, giọng nói như kéo lê từng phụ âm qua giấy ráp:
"Trung Đức đâu?"
Học sinh im lặng.
Hắn bước vào lớp, từng bước đi làm ván sàn dưới chân kêu cót két như tên đang rạn vỡ.
Hắn dừng lại trước bàn Đức.
Khang đứng dậy trước.
"Cậu ấy không ở đây."
"Nhưng tên cậu lại nằm trong danh sách nợ."
Cả lớp quay đầu. Không khí như đóng băng.
Đức bước ra từ sau lưng Khang, giọng nhẹ như gió nhưng vang như chuông lễ.
"Nếu tôi là tên trong danh sách nợ... thì anh là ai trong danh sách gọi?"
Kẻ áo dài nhếch môi. Tay phải lật mở một quyển sổ dày, từng trang là giấy da, mỗi tờ khắc một cái tên bằng mực máu.
"Ta là Người Đánh Vần Cuối Cùng – kẻ chịu trách nhiệm ghép các âm vị thất lạc về với chủ nhân của nó. Cậu đang giữ một cái tên chưa từng được phát âm."
Đức nhìn xuống ngực mình.
USB vẫn nằm đó.
Cậu cảm nhận nó nóng lên – như thể bên trong đang có thứ gì đó muốn chui ra.
"Khi một cái tên chưa được gọi, nó không thể chết. Nhưng khi ai đó cố gắng phát âm nó sai... nó sẽ nổi điên."
Khang bước lên nửa bước, tay đặt nhẹ lên vai Đức.
"Chúng tôi không cần anh ghép lại tên."
Người Đánh Vần dừng lại. Mắt hắn lóe sáng.
"Vậy... hai đứa muốn để cái tên đó tiếp tục ngủ vùi, và chết dần theo thời gian sao?"
Đức mỉm cười. "Chúng tôi không ngủ. Và tên tôi, dù không được đọc, vẫn sống trong ký ức của người ngồi cạnh tôi."
Gió ngoài cửa sổ thổi vào lớp, làm tung bay trang cuối quyển sổ của Người Đánh Vần. Dòng cuối cùng là một hàng trống – không phải chưa được viết, mà là đang chờ ai đó tự viết.
Hắn đóng sổ lại. "Rồi sẽ đến ngày các người phải gọi lại toàn bộ những gì đã quên. Và khi đó... kẻ gọi sai sẽ bị tan thành tiếng vọng."
Không ai cản hắn khi rời đi.
Hắn biến mất giữa hành lang như chưa từng tồn tại.
Đức và Khang đứng đó thật lâu, không nói gì.
Chỉ đến khi tiếng chuông nghỉ vang lên, Khang mới nghiêng đầu nói nhỏ:
"Nếu có ngày ai đó buộc cậu phải viết tên mình lại... hãy để tớ là người giữ bản nháp."
Đức quay sang, gật đầu.
"Nhưng nhớ là phải viết bằng bút chì. Để nếu có sai... thì vẫn còn chỗ để giữ nhau lại."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro