Chương 19: Hồi Âm Của Một Cái Tên Đã Mất
Có những cái tên không bao giờ biến mất. Chúng không cần phải được phát âm, không cần phải viết ra. Chúng tồn tại như mùi của một kỷ niệm, như tiếng thở dài trong một giấc mơ còn đang cháy dang dở.
Tên của Lê Nguyễn Trung Đức là một cái tên như thế.
Kể từ sau lần gặp Người Đánh Vần Cuối Cùng, Đức không còn mơ thấy Rừng Tiên Cháy nữa. Thay vào đó, cậu bắt đầu nghe thấy tiếng thầm thì vào mỗi đêm – những tiếng thì thào bằng thứ ngữ âm kỳ lạ, không thuộc bất kỳ hệ thống ngôn ngữ nào cậu từng biết. Nhưng cậu hiểu. Không biết bằng cách nào đó... cậu vẫn hiểu.
Những giấc mơ bắt đầu trở thành tin nhắn.
Một buổi sáng, Đức thức dậy, thấy trước cửa lớp có dán một mảnh giấy.
Không chữ, không họ tên, chỉ có ký hiệu lặp lại: ∴
Ba dấu chấm xếp thành hình tam giác. Biểu tượng cổ xưa của "điều vẫn chưa hoàn tất."
Ngọc Lan nhìn thấy nó đầu tiên. Cô cầm lên, xoay nghiêng rồi huýt sáo.
"Dấu hiệu của Type: Recursive. Coi chừng, đứa nào trong trường này đang học cách tự gọi tên chính mình đấy."
"Và nếu gọi sai?" – Đức hỏi.
"Thì người đó sẽ nhân bản sai lệch chính mình. Tự mình, nhưng không còn là mình."
Khang khi đó vừa bước vào lớp, tay áo còn dính vài vệt phấn. Cậu cau mày khi nhìn thấy ký hiệu.
"Cái này xuất hiện từ mấy năm trước rồi. Trong một vụ hồ sơ bị xé nát bởi tiếng hát."
"Là ai bị?" – Đức hỏi.
"Không ai nhớ tên người đó. Chỉ biết... cả ban nhạc trong câu lạc bộ bị câm tạm thời suốt một học kỳ."
Cái lạnh trườn qua gáy Đức như một con rắn bằng mực.
Trưa hôm đó, khi cả trường nghỉ, một giọng hát vang lên giữa phòng âm nhạc bỏ hoang ở tầng ba – nơi từng bị niêm phong sau "Vụ Viết Sai Điệp Khúc."
Tiếng hát ấy không mang theo lời, nhưng có tiết tấu. Mỗi nhịp rung như đánh lên sợi dây thần kinh gắn vào tên thật của người nghe.
Ngọc Lan bị kéo đến trước tiên. Máu từ tai cô chảy xuống thành giọt nhỏ, nhưng miệng lại mỉm cười.
"Cái tên cũ của tớ... đang gõ cửa rồi."
Khang và Đức lao tới sau khi nhận được tin báo.
Phòng âm nhạc mở cửa.
Bên trong không có ai. Chỉ có một chiếc gương lớn dựng ở giữa phòng, và trên gương, hàng chữ viết bằng hơi nước hiện ra: "Cậu có nhớ lần cuối cùng mình gọi tên ai bằng tất cả trái tim không?"
Đức nhìn thẳng vào gương.
Bên trong phản chiếu không phải mình.
Là một phiên bản khác – tóc dài hơn, ánh mắt u uẩn, và trên ngực trái là một chiếc USB đã bị rút ra.
"Cậu là tôi?" – Đức hỏi.
"Không." – phản chiếu đáp – "Tôi là cái tên cậu bỏ quên."
Một tiếng nổ nhẹ vang lên.
Gương vỡ.
Từng mảnh rơi xuống, nhưng không chạm đất. Chúng xoay vòng giữa không trung, ghép lại thành từng mảnh ký ức mà Đức đã quên đi: buổi chiều với Khánh Linh trước khi cô biến mất, giọng gọi tên cậu bằng tiếng thì thầm của mẹ, cái siết vai lặng thầm của Khang sau mỗi giờ học.
"Mỗi lần cậu chọn im lặng, tôi lại mất đi một phụ âm."
Đức đưa tay ra, muốn giữ lấy một mảnh gương.
Bị cắt tay.
Khang kịp lao tới, dùng tay mình che lại – máu cậu nhỏ xuống không gian vô định giữa gương vỡ.
"Không phải máu sẽ giúp cậu nhớ tên mình. Mà là người ở lại sau khi cậu quên."
Câu nói ấy, dù khẽ, đã làm cho các mảnh gương ngừng xoay.
Một mảnh lớn nổi bật, phản chiếu cả hai người bọn họ – tay chạm vào nhau, cùng ánh nhìn đối diện cái tên còn dang dở.
Một tiếng vọng vang lên từ đáy phòng.
"Cậu có dám đọc lại chính mình không, Lê Nguyễn Trung Đức?"
Giọng nói ấy không rõ là ai. Có thể là phản chiếu. Có thể là cái tên cũ. Có thể là chính Đức từ một tương lai đang ngập lụt vì tên sai.
Nhưng cậu gật đầu.
"Dám."
Mảnh gương tan thành bụi.
Một ký hiệu mới xuất hiện trong không khí, lập lòe giữa ánh sáng nhạt:
Reality: Unstable – Đang cập nhật tên thật.
Tiếng chuông cuối giờ vang lên, không ai nghe thấy.
Vì lúc này, trong lòng họ, có tiếng gì đó còn vang hơn: một âm tiết chưa bao giờ được phép phát âm thành lời – nhưng đã bắt đầu được cảm nhận bằng tim.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro