Chương 21: Nghịch Âm Nguyền Cú

Bảy giờ sáng.

Tiếng chuông trường ré lên một cái như thể nó vừa thức dậy cùng cả đám học sinh uể oải. Không ai nhận ra hôm nay gió thổi ngược. Ngược cả hướng thở, ngược cả nỗi lo. Ngược cả cái tên mà Lê Nguyễn Trung Đức vốn tin là của mình.

Cậu ngồi giữa lớp, đôi mắt vẫn còn ngân ngân hậu dư của cơn sốt dài. Tay trái cầm cây bút, tay phải đặt lên trán như thể đang cố tìm từ ngữ đã từng là của mình, nhưng giờ chỉ là bụi.

Tiết đầu là Văn.

Thầy nói về "ý niệm về cái tôi trong thơ ca hiện đại", nhưng đầu Đức chỉ quanh quẩn một câu hỏi: Nếu tên gọi là cội rễ của tồn tại, thì nếu mình gọi sai, liệu người đó có héo úa đi không?

Khang ngồi bàn bên, tay gác lên cằm, nghiêng người sang cậu.
"Ê, nhìn kiểu gì mà tao tưởng mày sắp bốc cháy vậy?"

Đức không trả lời. Cậu chỉ chìa cho Khang một mẩu giấy nhỏ.

Trên đó viết:
Nếu hôm nay tao không còn là tao, mày có nhận ra không?

Khang đọc xong, viết lại bằng bút đỏ như một lời nguyền đảo ngược.

Tao không cần mày là 'mày'. Tao cần mày là người duy nhất biết tao ghét hành lá nhưng vẫn mua bánh mì trứng không rau.

Đức cười khẽ, rồi đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh chao đảo.

Tiếng trống vào tiết tiếp theo biến thành tiếng gõ của hàng trăm cái tên đang bị đánh vần sai.

Mỗi bước chân của học sinh dọc hành lang, giờ đây đều vang vọng như tiếng ai đó đang cố nhớ tên mình từ một thực tại khác.

Và rồi...

Tường vỡ ra. Không phải bằng gạch, mà bằng ngữ âm.

Một con quái vật lòi ra từ khe nứt ngôn ngữ – hình thù méo mó, làn da làm từ những cái tên đã từng bị viết sai, mắt là những dòng comment "mày là ai thế?", miệng là một chuỗi các nickname bị xóa tài khoản.

"Loại này... là Type: Nghịch Âm." – Khang nói, giọng không còn đùa cợt.

Đức gật đầu. "Chúng sinh ra khi ai đó bị gọi sai quá nhiều lần. Khi mà tên của một người trở thành lời nguyền phản chủ."

Con quái lao tới.

Không phải để giết.

Mà để định danh lại.

Nó gào lên: "MÀY KHÔNG PHẢI LÀ TRUNG ĐỨC!"

Cả lớp rung chuyển. Tên trên bảng điểm biến thành "Không Xác Định".

Mọi ký ức về cậu, từng chút một, bị làm nhiễu.

"Giữ tao lại!" – Đức hét lên, nắm lấy tay Khang. "Nếu tao mất tên, ít nhất... đừng để tao mất mày!"

Khang không chần chừ. Cậu bước tới, đứng chắn trước mặt Đức.

"Nghe này, mày ghét uống nước không đá, tao biết. Mày thích nhạc Tân Cổ, tao biết. Mày ngủ hay chảy nước miếng, tao cũng biết!"

Cậu hét to hơn cả tiếng gầm của quái vật:
"VÀ MÀY. LÀ. LÊ. NGUYỄN. TRUNG. ĐỨC!"

Không khí vỡ ra.

Ngữ âm đảo chiều.

Tên gọi bị nghịch đã bị phản nghịch.

Type: Nghịch Âm phát ra âm thanh như tiếng băng cassette bị tua ngược, rồi tan biến vào hư vô, để lại một chuỗi ký tự lơ lửng giữa không trung: "Tên gọi là sự thật nếu được nhắc bởi người tin vào nó."

Lớp học trở lại bình thường.

Nhưng ai đó, ở ngoài kia – ở tầng lớp không tên – đã ghi nhận Đức.

Một tiếng click vang lên trong không gian vô hình. Như thể có ai đó trong Ban Kiểm Soát Dị Danh đã đánh dấu cậu bằng bút đỏ.

Cuối ngày, khi trời đã ráng chiều, Đức và Khang ngồi bên hông sân thể dục.

"Mày có biết," – Đức bắt đầu – "Tao từng muốn làm một người không ai nhớ tên."

"Ừ. Nhưng giờ mày là người khiến tao không thể quên cái tên đó dù có muốn."

"Ừ." – Đức bật cười, khàn đặc.

Gió thổi qua, lần này theo đúng hướng.

Khang bất ngờ nắm lấy tay Đức.

"Ê. Lỡ mai mày mất tên thiệt thì sao?"

"Thì mày đặt tên lại cho tao."

"Đặt gì được nhỉ..." – Khang nhíu mày, vẻ đắn đo – "...Gọi mày là của tao được không?"

Lần đầu tiên trong ngày, Đức không cần đáp.

Cậu chỉ siết tay Khang.

Và thế giới – dù vẫn điên loạn – đã yên lặng thêm một giây nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro