Chương 25: The Nameless Không Vô Danh
Không gian phía sau cánh cổng giống như một bản thảo chưa hoàn chỉnh.
Mọi thứ là những nét vẽ bằng mực, như một họa sĩ vừa mới bắt đầu phác ra ý niệm đầu tiên về thực tại – cây cối là những đường cong, đất là những chấm phá chưa khô, và bầu trời như ai đó lỡ tay bôi nước loãng vào trang giấy.
Đức bước vào trước, theo sau là Khang.
"Chỗ này là... phòng tiền thực tại?" – Đức nheo mắt nhìn quanh – "Tưởng tượng kiểu như... thùng rác của vũ trụ ấy?"
"Không." – giọng nói ấy vang lên.
Cả không gian chuyển động. Như một ai đó vừa lật trang giấy khổng lồ. Và giữa không trung, một chiếc bàn tròn trồi lên từ hư vô. Trên đó, là ba chiếc ghế.
Chiếc thứ nhất đã có người ngồi.
Một người đàn ông mặc áo choàng trắng, không khuôn mặt, nhưng tóc dài như nước, tràn xuống lưng ghế. Một tay cầm cây bút, tay còn lại cầm một cuộn giấy khổng lồ trải dài không dứt.
Hắn chính là The Nameless.
Người không có tên.
Người đã đặt tên cho tất cả – rồi chọn cách không giữ lại cái nào cho bản thân.
Đức ngồi xuống chiếc ghế thứ hai.
Khang đứng sau lưng cậu, đôi mắt không rời người đàn ông kia.
"Ngươi đến để xin danh tính mới, hay đến để lấy lại cái cũ?" – The Nameless cất tiếng, nhưng âm thanh của hắn giống như một đoạn nhạc nền vỡ – trùng lặp và rạn nứt.
"Tôi đến để viết lại thực tại." – Đức nói, ánh mắt không rời cây bút trong tay hắn – "Không phải bằng quyền lực, mà bằng... trách nhiệm."
The Nameless im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn về chiếc ghế thứ ba, trống rỗng.
"Một người nữa phải xuất hiện... thì trò chơi định danh này mới hoàn chỉnh."
Một cơn gió thổi qua. Không khí chuyển lạnh.
Và rồi... chiếc ghế thứ ba không còn trống.
Anantika xuất hiện – Tổ Mẫu của các định danh, Mẹ của tất cả những cái tên từng được viết ra và bị lãng quên.
Bà mặc váy đen dài chạm đất, cổ áo là hàng trăm dòng chữ bay lượn như khói. Mỗi bước đi của bà khiến từng mảng thực tại rạn ra thành thơ, rồi đóng băng như đá khắc.
Đức nuốt nước bọt. "Bà... bà là người đã sinh ra cái tên đầu tiên?"
Anantika cười nhẹ. "Không. Ta là người ghi lại cái tên đầu tiên. Sự khác biệt nằm ở lòng thù hận."
Bà nhìn thẳng vào The Nameless, rồi nhìn Đức.
"Trung Đức – người giữ tên. Người có thể xóa. Có thể gọi. Có thể viết. Nhưng ngươi có biết... khi ngươi viết ra một tên mới, ngươi đồng thời giết đi hàng triệu cái tên chưa được chọn?"
Đức im lặng.
Khang siết nhẹ vai cậu từ phía sau.
"Viết là tạo. Nhưng cũng là loại bỏ."
"Giữ tên cho mình – là gánh lấy cô đơn của hàng triệu kẻ không được gọi."
"Ngươi sẵn sàng không?"
Đức ngẩng đầu lên.
"Tôi không chọn viết cho mình."
"Tôi viết cho... những đứa bạn tôi, những đứa từng bị gọi sai tên, những cái tên bị chế giễu, những linh hồn không được điểm danh."
"Tôi viết cho cả thằng người yêu hay lườm tôi, nhưng vẫn lén viết tên tôi vào mọi tờ giấy nháp nó có."
Khang khựng lại, rồi bối rối giả bộ nhìn chỗ khác.
Anantika mỉm cười.
The Nameless buông cây bút xuống bàn.
"Một câu trả lời... vừa ngu ngốc, vừa đúng như cách thế giới vận hành."
"Tốt. Hãy ngồi vào chỗ của ta."
Một khoảnh khắc dài như vạn năm trôi qua.
Chiếc ghế của The Nameless bắt đầu rạn ra thành hàng trăm dòng ký tự. Bàn tròn biến mất.
Và Đức – vẫn là Trung Đức – được đặt vào tâm điểm của một thế giới chưa viết xong.
Một mực mới nhỏ xuống.
Một tờ giấy trống bắt đầu run lên.
Câu đầu tiên Đức viết là:
Tên tôi là Trung Đức. Và tôi không để ai khác bị gọi sai tên nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro