Chương 26: Mực Tràn, Giấy Rách , Kí Ức Vỡ

"Cậu không cần phải gồng nữa đâu, Đức... Nếu mực cạn, tớ vẫn nhớ tên cậu."
— Nam Khang

Sau khi rời khỏi tầng không của The Nameless, Đức không trở lại thế giới cũ.

Cậu rơi vào một thứ gọi là Kho Lưu Trữ Tên Gãy – nơi những cái tên từng được viết ra nhưng không bao giờ được gọi đến sẽ chờ đợi, rệu rã, và tan thành mực loãng.

Không gian này đặc quánh mùi giấy ẩm và mực cháy. Mỗi bước chân Đức đặt xuống, mặt đất phát ra âm thanh như xé vụn từ sách cũ. Trên đầu cậu, từng dòng chữ bay lượn — chữ không hoàn chỉnh, tên bị cắt, biệt danh không bao giờ trở thành chính thức.

Và chính giữa căn phòng đó... là một bức tường.

Bức tường này không làm bằng gạch hay đá. Nó làm bằng... ký ức của người khác về Đức.

Có lúc là hình ảnh cậu hồi tiểu học – tóc tai bù xù, vừa ăn vừa chửi bậy. Có lúc là lúc cậu hét vào mặt giáo viên chủ nhiệm vì lỡ gọi nhầm tên bạn mình.

Có đoạn là Khang – đang ngồi một mình trong thư viện, viết đi viết lại tên "Trung Đức" lên tờ giấy kiểm tra đã rách.

Ký ức nào cũng thiếu một phần. Như thể ai đó cố tình xóa bớt Đức khỏi lịch sử – chỉ để lại những khung trống.

"Tớ bị xóa thật rồi à...?" – Đức tự lẩm bẩm, tay sờ vào một khung trống mà lẽ ra là ngày sinh nhật mình.

"Không." – Một giọng nói đáp lại.

Đức quay đầu. Là Khang.

Không phải bản thể bằng xương bằng thịt, mà là phân thân ký ức – kết tinh của tất cả cảm xúc Khang từng lưu lại mỗi lần nghĩ về Đức.

"Tớ nhớ tên cậu. Dù có ai cố làm loãng nó đi bao nhiêu lần, tớ vẫn nhớ." – Khang mỉm cười, mắt đỏ hoe – "Mỗi lần ai đó xóa, tớ viết lại. Mỗi khi ai nói cậu không tồn tại, tớ chửi thẳng mặt họ."

"Tớ không phải anh hùng. Nhưng tớ cứng đầu."

Đức khựng lại.

Cậu chạm vào phần ký ức Khang giữ lại. Không có sức mạnh. Không có nguyền rủa. Không có Type.
Chỉ có... tình cảm chưa từng bị định danh thành lời.

Giống như... yêu.

"Cậu giữ tên mình vì ai?" – Khang hỏi.

"Vì tớ..." – Đức do dự – "...muốn người khác được gọi đúng."

"Thế còn tớ thì sao?" – Khang bước lại gần – "Tớ đã gọi đúng tên cậu từ rất lâu rồi, Đức à. Cậu chưa từng quay đầu lại."

Lần đầu tiên trong toàn bộ cuộc hành trình này, Trung Đức không thể nói gì. Không phải vì xúc động.
Mà vì... cậu cảm thấy mình chưa từng đủ tốt để xứng với tình cảm được gọi đúng từ lần đầu.

Nhưng vẫn là Khang, người nhẹ nhàng kéo tay cậu, chạm lên bức tường ký ức, và nói:

"Cùng viết lại nha. Không phải thực tại. Mà là chúng ta."

Một vết nứt xuất hiện trên tường.

Từ trong đó, từng mảnh tên bị mất của Đức rơi xuống.

Không có âm thanh. Không có ánh sáng.

Chỉ có một mùi mực rất ấm.

Và bàn tay ai đó – nắm rất chặt lấy tay cậu – không buông.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro