Chương 27: Chẳng Ai Là Chính Mình Nữa
"Gọi sai tên, tớ có thể tha. Nhưng lỡ gọi nhầm định nghĩa... là mất luôn một con người."
— Trung Đức
Một buổi sáng nọ, toàn trường bỗng hỗn loạn.
Không phải vì trời mưa, không phải vì bài kiểm tra Toán 15 phút, cũng không phải vì Ngọc Lan lại livestream giờ học Hóa.
Mà là vì... không ai còn nhớ tên ai.
Đức tỉnh dậy giữa tiếng chuông báo động dồn dập – từ điện thoại, từ loa trường, và từ những tin nhắn mà ai gửi cậu cũng không biết là ai. Chỉ có các đoạn hội thoại như:
"Ê, ***, tao quên mất tao là ai rồi!"
"Hình như mày là... thằng mặc áo phông đen hôm qua chửi cô Văn?"
"Ủa zậy mày là... Ủa. Khoan. Gọi tao là gì cũng được, tao chịu."
Khắp hành lang, học sinh chạy nháo nhào, trên lưng áo dán giấy ghi tạm tên. Có đứa viết hẳn là:
"Tui tên là Hằng (chắc vậy)"
"Đừng hỏi tui là ai, tui còn đang hoang mang"
"Tạm gọi tui là Khủng Long Hôi Cổ"
Ngay cả giáo viên cũng bị ảnh hưởng. Thầy Hiển dạy Địa bị gọi nhầm là "Anh Trọng Đẹp Trai". Cô Hồng dạy Sử tự giới thiệu: "Cô là... ừm... người từng có tên."
Một số học sinh bắt đầu phát hiện ra năng lực kỳ lạ của mình – kiểu như nếu ai đó gọi nhầm tên họ, họ sẽ bay, hoặc nói tiếng chó, hoặc biến mất 3 giây.
Nói đúng hơn: thế giới đang tự động cập nhật luật chơi mới.
Luật đó là:
"Nếu không có tên đúng, thì sẽ bị gán tạm. Và tên tạm sẽ sinh ra năng lực không kiểm soát được."
Tổ chức Ban Kiểm Soát Dị Danh cũng không còn kiểm soát được dị danh nào nữa. Trong nhóm, Khánh Linh tạm thời biến mất để điều tra gốc rễ; Ngọc Lan bắt đầu được mọi người gọi bằng các biệt danh vô nghĩa như "Nữ hoàng Nguyền Bậy"; còn Khang thì...
À. Khang thì vẫn nhớ tên Đức. Dù cả thế giới không ai còn nhớ nổi hai chữ "Trung Đức" nữa.
"Đức, cậu ổn chứ?" – Khang hỏi, trong một căn phòng học vắng, nơi hai người trốn vào khi mọi thứ trở nên quá điên rồ.
"Ổn nỗi gì..." – Đức cười nhạt, mắt thâm quầng vì đêm qua không ngủ, đầu vẫn còn đọng mực từ Kho Lưu Trữ.
"Cậu còn tên không?" – Khang hỏi lại, dịu dàng.
"Không biết nữa." – Đức đáp, giọng khản. "Mọi người đã quên. Hệ thống định danh cũng gạch tên tớ."
Khang im lặng. Rồi cậu rút trong balô một tờ giấy, trên đó là những nét viết tay nguệch ngoạc:
"Người này tên là Trung Đức. Ai gọi sai, bị chửi. Ai cố tình quên, bị tát. Ai nhớ, được thưởng kẹo."
"Cái này..." – Đức ngơ ngác.
"Của tớ. Viết để nhắc chính mình. Rằng tớ chưa bao giờ gọi sai tên cậu." – Khang nói.
Giây phút ấy, giữa một thực tại đang vỡ vụn vì định danh hỗn loạn, Đức nhận ra:
Tên gọi không chỉ là định nghĩa.
Nó là điều duy nhất còn sót lại để một người được hiện hữu.
Và tình cảm... là thứ duy nhất giữ tên ai đó tồn tại.
Tối hôm đó, một thông báo vang lên từ không trung – như giọng nói của một thực thể không xác định:
"ĐỊNH DANH TOÀN CỤC ĐANG TÁI CẤU TRÚC."
"CÁC TYPE KHÔNG CÓ NGUỒN GỐC ĐANG XÂM NHẬP."
"YÊU CẦU MỘT THỰC THỂ THỰC SỰ - NGƯỜI GIỮ VĂN PHÁP ĐỊNH DANH - TIẾN HÀNH VIẾT LẠI."
Khang nhìn Đức. Đức nhìn lại Khang.
Không ai nói gì.
Vì cả hai đều biết: cuộc chơi đã bước sang vòng cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro