Chương 32: Nước Mắt Không Dành Cho Người Vô Danh
(Ba yêu cầu của Khánh Linh)
"Người ta không khóc vì mất tên. Người ta khóc khi biết tên mình chưa từng được gọi bằng trái tim."
Trung Đức đứng giữa khoảng không trắng – không mùi, không vị, không định nghĩa. Chỉ có âm vang của những tên gọi lơ lửng như những đốm tro sáng nhẹ.
Phía trước cậu là một cây cầu lơ lửng, được kết bằng... nước mắt.
Trên đầu cầu, Khánh Linh – giờ đây đã không còn là "em gái thất lạc", mà là một thực thể toàn năng mang đôi mắt thủy tinh, mái tóc dày phủ ánh chữ, và khí chất của người có thể xóa bỏ thực tại chỉ bằng... thất vọng.
Cô ngồi đó như một pho tượng buồn, lưng tựa vào một cột mốc lớn – nơi khắc vô số cái tên, bị gạch đi, sửa lại, rồi xóa sạch.
Chỉ có một cái tên được giữ lại, viết bằng máu:
TRUNG ĐỨC
Khánh Linh ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh như thủy tinh nhưng lạnh lẽo hơn màn sương.
– Anh đến rồi.
Đức nuốt khan. Cậu không nói được. Không phải vì cứng họng, mà vì mọi ngôn ngữ ở đây... đều mang định dạng nguyền rủa.
– Em vẫn nhớ tên anh... – Linh thì thầm – Dù có ngày em quên chính mình.
Đức bước từng bước về phía cô, mỗi bước chân làm loạn nhịp không gian xung quanh.
– Khánh Linh... Anh...
– Suỵt.
Cô đưa tay lên, ba đầu ngón tay phát sáng – mỗi đầu là một biểu tượng:
🌕 Chân thành
🔥 Hy sinh
🌿 Lựa chọn
– Em không cần ai tha thứ, Đức à. Em chỉ cần ba điều... trước khi quyết định xóa hoặc giữ tên của anh.
Giọng cô trầm xuống, sâu như vực xoáy:
Yêu cầu 1: Gọi tên em – nhưng không vì hối hận.
Yêu cầu 2: Đứng về phía em – kể cả khi thế giới chọn anh.
Yêu cầu 3: Nếu được ước một điều, anh có dám chọn em không?
Gió lặng. Tro rơi như tuyết. Và trong khoảng trắng ấy, ánh nhìn hai đứa găm chặt vào nhau như hai mũi dao sắc bén của số phận.
Đức mím môi. Mọi thứ xung quanh như rạn vỡ. Cậu nhớ lại mọi lần nhắc tới "một ai đó từng biến mất". Nhớ lại cảm giác thiếu hụt không tên, không hình, nhưng đủ sâu để làm tim nhói.
– Khánh Linh. – Cậu gọi. Rõ ràng. Không chần chừ.
Cô run lên.
– Em có thể là gì đó sai, có thể là mối nguy hiểm với cả đa vũ trụ, nhưng anh biết rõ... nếu anh không chọn em, thì mọi thứ khác đều chẳng còn đúng nữa.
Linh im lặng. Nước mắt lặng lẽ chảy. Không biến ai thành tro. Chỉ biến chính cô thành người... mong được giữ lại.
Đức bước đến gần, đưa tay chạm vào vai cô – không bằng năng lực, mà bằng máu thịt.
– Anh chọn em. Không phải vì em là em gái anh. Mà vì em là người duy nhất khiến anh thấy mình không phải là vô danh.
Trong không gian thực tại bắt đầu viết lại, những cái tên nổ tung thành hoa lửa. Các Type xung quanh rung chuyển. Ban Kiểm Soát dị danh mất kiểm soát.
Nhưng Linh – chỉ thì thầm:
– Vậy thì em không xóa tên anh.
Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào vũ trụ đang định hình lại.
– Em sẽ xóa tên tất cả những kẻ từng cố bắt anh quên em.
Cảnh cuối chương, một hệ thống định danh cổ xưa bị phá hủy – hệ thống từng do chính cha của họ xây dựng để "bịt miệng Khánh Linh".
Linh quay lại, hỏi Đức:
– Em có thể ước một điều không?
Đức nhắm mắt, gật đầu.
– Ước đi.
– Ước sao ngày xưa... tụi mình có thể ăn chung hộp cơm mẹ nấu. Mỗi ngày.
Nụ cười rơi chậm, như một ký ức dịu dàng bị lạc thời.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro