Chương 33: Đặt Tên Lại Trái Tim Em

"Có những cái tên không nên gọi bằng miệng. Mà nên được thì thầm bằng tim."

Cả vũ trụ vừa được xóa nháp.

Không phải bằng chiến tranh. Không bằng một đòn kết liễu vĩ đại. Mà chỉ bằng ba giọt nước mắt rơi vào đúng trung tâm trái tim Đức.

Trung Đức tỉnh dậy giữa một thế giới mới – nơi mọi ký ức đều chảy ngược, như dòng suối bị bắt phải quay về nguồn.

Cậu đứng trên một hành lang gỗ kỳ lạ – mỗi cánh cửa hai bên gắn một chiếc bảng tên. Nhưng tất cả đều trống.

Tấm bảng duy nhất có chữ, là ở cuối hành lang:
"LÊ THỊ KHÁNH LINH – Người Đặt Lại Tên Cho Thực Tại"

Cửa mở. Bên trong là một căn phòng tràn ngập ánh sáng... với một chiếc bàn cơm nhỏ.

Trên bàn, ba món: trứng chiên, canh chua và cá kho. Đúng món mẹ từng nấu.

Khánh Linh ngồi đó, mặc đồng phục học sinh, tay vẫn cầm cuốn sổ định danh. Nhưng lần này, cô không viết tên người khác.

Cô đang vẽ. Một trái tim.

– Em đang vẽ cái gì vậy?

Đức hỏi, bước vào nhẹ như thể sợ phá vỡ sự yên lặng này.

– Em đang thử đặt tên cho một cảm xúc mà từ điển không có.

Cô không nhìn lên, chỉ khe khẽ mỉm cười.

– Em từng nghĩ mình là kẻ xóa. Nhưng giờ em muốn thử... làm người giữ lại.

Đức ngồi xuống, tự nhiên như thể đây là lần thứ một trăm họ ăn cùng nhau, dù thật ra là lần đầu tiên kể từ mười năm trước.

– Vậy em giữ lại cái gì?

– Trái tim anh.

Đức ngẩng lên. Chưa kịp phản ứng thì một tiếng "cạch" vang lên.

Ai đó vừa mở cửa.

Nguyễn Phạm Nam Khang.

Nam Khang không bước vào. Hắn chỉ tựa cửa, môi nhếch một nụ cười như thể đã đứng đó suốt cả chiều dài của lịch sử.

– Ồ, hai anh em đoàn tụ rồi. Cảm động ghê.

– Khang...

Đức đứng bật dậy, nhưng Khang giơ tay ra hiệu cậu ngồi lại.

– Anh không tới để phá bữa cơm. Anh chỉ tới để hỏi... Linh à, em định đặt lại tên cho Đức là gì?

Linh im lặng một lúc lâu. Rồi đứng dậy, đi về phía bảng tên của Đức – tấm bảng trắng duy nhất trong hành lang.

Cô đặt một tay lên đó. Mực hiện ra.

"Người Em Chọn, Kể Cả Khi Em Biến Mất."

Nam Khang bật cười, nhưng mắt hơi đỏ.

– Tên dài đó. Khó gọi. Nhưng thôi, miễn là em không quên viết tên anh vào đâu đó là được.

– Anh là người em không bao giờ được gọi bằng tên thật. – Linh thì thầm. – Nếu không... cả thế giới này sẽ không còn tim để đập.

Khang gật nhẹ.

– Vậy cứ để tên anh trôi giữa âm vang. Nhưng còn Đức... nếu em giữ tên nó, em sẽ phải từ bỏ phần quyền năng của mình đấy.

Linh bước lại gần Đức.

– Em không giữ tên anh như một thực thể. Em giữ tên anh như... một ký ức.

Đức nắm tay cô.

– Còn anh... gọi tên em không để giành lại gì. Chỉ để em biết, dù ai có biến mất, anh vẫn là người đầu tiên và cuối cùng nhớ đến em bằng cả một vũ trụ.

Cảnh cuối chương, Nam Khang rời đi. Nhưng trước khi biến mất giữa hành lang vô định, hắn để lại một mảnh giấy trong tay Đức:

"Cậu mà chọn làm Nameless á? Tôi sẽ là người đầu tiên phá giới để gọi tên cậu trở lại. Đừng có dại."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro