Chương 37: Cô Gái Không Cần Ai Gọi Tên

"Muốn sống sót sau ba yêu cầu của cô ấy? Vậy thì đừng yêu ai cả."

Bàn đá đen vẫn còn đó.

Tên Lê Thị Khánh Linh hiện lên không bằng mực, không bằng ánh sáng. Nó hiện bằng cảm giác. Một loại cảm giác ngứa ran từ ngực, chảy dọc sống lưng, đọng lại nơi đầu ngón tay – nơi từng lần chạm khẽ, từng lần níu giữ... nhưng không bao giờ dám gọi ra bằng miệng.

Đức đứng chết trân.

Khang vẫn giữ tay cậu, dù tay anh cũng đang lạnh như băng, run như thể vừa nhìn thấy thần chết gọi tên chính mình.

– Không thể nào... – Đức khẽ thì thào.

– Là thật. – Một giọng con gái vang lên phía sau. Rất nhẹ. Nhưng không thể không nghe thấy. Như một cái tên đã được gọi ra trong mơ và bám theo cả đời.

Cô ấy đứng đó.

Một cô gái nhỏ nhắn, mặc đồng phục học sinh kiểu cũ – tà áo dài trắng vấy bụi thời gian, mái tóc đen dài buộc nhẹ, gương mặt... là gương mặt Đức khi còn nhỏ, nhưng nhuốm sự bình tĩnh đến lạ. Không giận. Không oán. Chỉ như thể đã biết mọi chuyện từ rất lâu rồi.

– Em là... – Đức không dám gọi ra cái tên. Không phải vì sợ. Mà vì nếu gọi, nghĩa là chấp nhận rằng cậu từng quên.

– Lê Thị Khánh Linh. – Cô ấy mỉm cười. Một nụ cười không cần ai ban cho phép tồn tại.

– Em... không nên ở đây. – Khang nói khẽ.

– Ủa, mà anh là ai? – Linh nghiêng đầu. – Anh là người đã phá phong ấn tầng Tên Cấm bằng cách gọi sai tên, đúng không?

Khang nuốt khan.

– Anh... là người yêu của anh hai em.

Linh không ngạc nhiên. Cô chỉ nhìn thẳng vào Đức.

– Vậy thì... em phải bắt đầu rồi.

Không có đe dọa. Không có tiếng sấm. Nhưng không gian ngay lập tức đổi màu.

Một cơn mưa... rơi từ dưới đất lên, những giọt nước thủy tinh sắc như lưỡi dao bay ngược vào không khí, dựng thành một màn ảo ảnh trắng. Bên trong, chỉ còn lại ba người – Khánh Linh, Đức và Khang.

– Ba yêu cầu. – Linh nói. – Hoặc biến thành cát bụi.

– Em đang đùa à? – Đức chớp mắt. – Anh là anh của em!

– Không phải khi người ta gọi sai tên em suốt hai mươi năm. – Cô đáp, giọng nhẹ như đang kể một câu chuyện cổ tích.

Yêu cầu đầu tiên hiện ra như khói mờ:

1. Hãy nói tên thật của mình mà không cần sợ bị xóa.

Đức khựng lại.

Tên thật của cậu... không phải là Trung Đức. Cậu từng biết điều đó. Nhưng cha mẹ đã che giấu. Khánh Linh là chứng nhân cuối cùng.

Khang nhìn cậu, gật đầu. Đức hít một hơi.

– Tên thật của tôi... là Lê Dã Viễn. – Cậu nói.

Tên vừa được gọi ra, nền đất rạn nứt một đường. Nhưng không ai bị xóa. Không ai biến mất.

– Được. – Linh gật đầu. – Bước đầu tiên qua rồi. Nhưng bước tiếp theo...

2. Hãy nhìn người mình yêu... và chấp nhận rằng người đó có thể sẽ chết thay mình.

Khang không nói gì. Cậu chỉ bước lên, đứng chắn trước Đức, gật đầu với Linh.

– Tôi đã chấp nhận từ rất lâu rồi.

– Không phải cậu. – Linh nhìn Đức – Là anh hai tôi phải chấp nhận.

Đức nghẹn họng.

Cậu không muốn Khang chết. Không thể. Không bao giờ. Nhưng trong thế giới này, mọi lời nguyền đều cần trả giá. Và ai gọi tên người khác bằng tình yêu, đều phải chuẩn bị mất chính người ấy.

Đức cúi đầu.

– Anh chấp nhận.

Không khí lập tức đóng băng.

Cả tầng Tên Cấm ngừng vận động. Giọt thủy tinh vỡ tung. Cơn mưa ngừng lại ở giữa trời.

Chỉ còn một câu hỏi cuối.

3. Nếu được ban cho một điều ước, anh sẽ ước gì?

Khánh Linh nhìn Đức, đôi mắt không còn là mắt của một em gái, mà là của một vị thần giữ công lý tuyệt đối.

Đức lặng đi. Cậu quay sang Khang. Nhớ về những lần cả hai trốn học, những lần cãi nhau về chuyện vô nghĩa, những cái nắm tay trong hành lang vắng... và nỗi sợ rằng một ngày, chỉ còn lại cái tên trống không.

– Anh ước... tụi mình được gọi tên nhau mà không cần phải sợ. Không bị nguyền. Không bị xóa. Không bị ép chọn phe.

Im lặng.

Rồi...

Khánh Linh bật khóc. Nước mắt của cô vỡ thành hạt thủy tinh, rơi xuống đất và tan chảy như sáp.

– Vậy là... anh vẫn là anh của em.

Ba yêu cầu hoàn thành.

Không ai biến thành cát bụi.

Không ai chết.

Chỉ có một tiếng gọi cuối cùng – lần đầu tiên vang lên đúng cách, đúng âm, đúng nghĩa:

– Đức. – Linh gọi khẽ.

Và lần đầu tiên sau nhiều năm, cái tên ấy... không còn đau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro