Chương 40: Giọng Nói Trong Những Kí Ức Gãy

"Không phải ai gọi tên ta cũng là bạn. Và không phải ai mang tên ta cũng là chính ta."

Đức giật mình thức giấc, toàn thân rã rời, cổ tay vẫn còn in hằn những mắt xích từ dây xích âm thanh.

Cậu nhìn quanh. Thế giới mờ sương vẫn còn đó. Nhưng điều gì đó... đã đổi khác.

Những linh hồn xung quanh – người không tên – bắt đầu rạn nứt dù cậu chưa viết gì. Họ tan vỡ không theo quy luật, từng đợt từng đợt như thủy triều bị nguyền rủa.

Cậu hoảng hốt, lật vội mảnh giấy ghi "Lê Dã Viễn – Người Kể Tên Cho Cái Không Thể Gọi".

Giấy vẫn còn đó, chữ vẫn đậm nét. Nhưng... không phải nét chữ của cậu.

– Có ai... đang giả làm mình.

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Đức đứng bật dậy, lần theo luồng âm thanh lạ đang vang vọng khắp không gian – một giọng nói giống hệt giọng cậu, đang gọi những cái tên sai.

– Trần Minh Quân... sai rồi.
– Hoàng Mai Nữ... không phải tên cô.
– Phạm Văn Giáp... sai nữa rồi.

Một linh hồn vỡ nát sau mỗi lần cái tên được thốt ra.

Một cậu bé lảo đảo bước ra từ đám sương, mắt trắng dã, cổ quấn một cuộn giấy – bị gọi sai tên tới mức linh hồn nứt toác.

– Hắn... dùng tên của anh... để giết...

– Hắn là ai?

– Là... Người-Đã-Từng-Là-Anh.

Đức lần theo từng vết nứt thực tại, từng ký ức bị đánh tráo, cuối cùng đến trước một căn phòng bị phong kín bởi bảy lớp ngữ chú.

Cậu đặt tay lên tấm cửa, thì thầm tên của chính mình: "Lê Nguyễn Trung Đức."

Cánh cửa không mở.

Một giọng nói từ bên trong bật cười, mềm mại như khói:

– Ồ, tiếc quá. Tên đó... bây giờ là của tôi rồi.

Cánh cửa bật tung.

Ngồi bên trong là một người có gương mặt y hệt Đức – nhưng tóc trắng bạch, ánh mắt đục ngầu, và trên trán xăm một dòng chữ:

Lê Dã Viễn (Giả).

– Mày là ai?

– Là mày. Nhưng là phần đã bị mày chối bỏ. Là giọng nói trong đầu mày mỗi khi mày muốn biến một người thành hư vô nhưng vẫn mỉm cười.

Hắn đứng dậy, tiến gần về phía Đức, rồi dừng lại, ánh mắt sáng lên như gương:

– Mày cứu họ bằng tên gọi, còn tao giết họ bằng chính tên đó.
– Đừng lo. Cuộc chơi này cần cả hai ta. Một gọi, một xóa.

– Tại sao?

– Vì nếu mày chỉ gọi – mà không có tao để đối trọng – những cái tên ấy sẽ phình to mãi, nuốt chửng luôn cả cái tên của mày. Mày không thể giữ được ai nếu không học cách... từ bỏ.

Phía sau lưng cậu, Khánh Linh lặng lẽ xuất hiện.

– Đức...

– Linh?

– Em đến không phải để giúp anh. Em đến vì nếu anh thua hắn, em cũng... biến mất.

– Em nói vậy là sao?

– Hắn – bản thể sai lệch của anh – đang dần thay thế cả ký ức về em trong anh. Nếu anh không nhớ tên thật của em... em sẽ tan biến khỏi mọi thực tại.

– Em là Lê Thị Khánh Linh!

– Tên là một thứ... có thể bị viết lại. Không phải đọc lên là đủ.

Đúng lúc đó, Khang – từ một thực tại song song – gọi tên Đức bằng phương thức đặc biệt: Ngữ âm không phát ra tiếng.

Cả không gian lặng đi. Tên của Đức vang lên không qua miệng, mà qua tim.

Giây phút ấy, mọi rạn nứt tạm dừng. Hơi thở của cậu bình ổn lại. Và cái bóng "Lê Dã Viễn (Giả)" kia... hơi lùi bước.

– Cậu vẫn nhớ tôi... – Đức mỉm cười. – Vậy thì tôi vẫn còn là tôi.

Giọng nói cuối chương vang lên, không rõ thuộc về ai:

– Nếu tên gọi là linh hồn, thì nỗi đau chính là mực viết.
– Và máu... là bút.

Sắp tới, ai sẽ viết lại ai?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro