Chương 42: Tên Người Phải Dành Cho Miệng Người
"Một số cái tên sinh ra không phải để được gọi. Mà để khiến kẻ gọi nó im lặng mãi mãi."
Không gian chuyển động như một tấm gương vỡ – từng mảnh vụn phản chiếu lại nhiều phiên bản của cùng một khoảnh khắc. Đức đứng giữa tâm bão tên gọi. Tay cậu vẫn còn rướm máu từ lần cuối cùng viết lại tên mình. Nhưng lần này, không phải để viết tên chính mình nữa.
Là để viết... cái tên không ai được phép nói.
Khang đặt tay lên vai cậu, bàn tay lạnh, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên hơi ấm. Gió lùa qua lớp áo mỏng, thổi tung hàng loạt mảnh ký ức từng bị niêm phong.
– Em chắc chưa? Cái tên này... nếu viết ra, sẽ gọi về một phần vũ trụ từng bị phong ấn bởi chính Anantika.
Đức không nhìn Khang, chỉ lặng lẽ gật đầu. Trước mặt họ là một tấm bia không tên – thứ từng là cánh cổng dẫn đến Vùng Định Danh Cổ Xưa, nơi mọi cái tên đầu tiên từng được xướng lên bởi những thực thể không có cổ họng.
– Em cần phải biết. – Đức nói khẽ. – Cái tên đầu tiên mà mẹ em cố tình che giấu. Cái tên cha em đốt. Và cái tên mà The Nameless... sợ đến mức không bao giờ dám gọi.
Không khí đông cứng lại.
Khang thì thầm, gần như cầu nguyện:
– Tên của em... không phải là "Trung Đức", phải không?
Không có câu trả lời. Chỉ có tiếng viết chậm rãi vang lên từ đầu ngón tay cậu – vết máu kéo thành từng nét, từng đường gãy, từng dấu chấm lửng như vết nứt trong thực tại.
L_ _ N_ _ _ _ _
Ngay khi chữ cuối cùng được vẽ, gió lặng.
Tất cả âm thanh biến mất. Và ở nơi đó, một giọng nói không có âm vang vang lên:
– Ta đã được gọi.
Không ai thấy rõ hình dáng kẻ vừa xuất hiện. Chỉ có một bóng người phủ kín băng tuyết, tay cầm chiếc mặt nạ nứt đôi – nửa là Đức, nửa là Khang.
Khánh Linh xuất hiện, đôi mắt trong suốt như nước. Cô bước thẳng đến bên Đức, không nói lời nào, rồi bất chợt ôm lấy cậu.
– Em đã biết tên thật của anh. Nhưng anh không phải người phải gọi nó.
– Vậy ai? – Đức thì thào.
– Người yêu anh.
Khang không hề do dự. Bước lên. Nhìn vào mắt Đức. Và gọi cái tên không ai được phép biết.
Không viết. Không máu. Không ngôn từ.
Chỉ một lần chạm vào tim.
Và cái tên nổ tung trong không gian – như một đoá hoa cháy nở rộ giữa sa mạc.
Cảnh sau cùng, The Nameless nhìn tất cả từ một khối cầu định danh vỡ vụn.
– Vậy là nó dám gọi chính bản thân bằng một cái tên vượt khỏi mọi Type...
Anantika đứng sau lưng ông ta, lặng lẽ nói:
– Vũ trụ vừa rung chuyển một nhịp. Cậu ta sắp bước sang tầng định danh thứ bảy.
– Tầng của Tạo Danh...
– Và lần đầu tiên trong lịch sử... một người sắp viết lại chính "Luật Gọi Tên".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro