Chương 44: Viết Tên Anh Bằng Xương Cốt

(Nơi cảm xúc của Khang và Đức không còn là điều giấu giếm. Mà là một thứ sức mạnh có thể giết người hoặc cứu vũ trụ.)

"Khi tên người mình yêu là thứ duy nhất mình không dám gọi ra miệng... thì còn gì là tên nữa?"

Khang bị thương. Không nhiều, nhưng máu rịn ra từ những vết nứt trên cánh tay như thể da anh không chịu nổi áp lực của sự tồn tại song trùng. Bởi lẽ trong một vũ trụ khác – song song, ngược chiều, lệch trục – Khang đã chết rồi. Mà Đức là người giết.

Nhưng giờ đây, cả hai lại đứng bên nhau, trước một cánh cửa trống trơn, khắc chữ mờ nhạt:

"Chọn một cái tên. Và bỏ lại toàn bộ phần còn lại của ngươi."

Đức siết chặt lưỡi dao danh xưng – thứ vừa cắt xuyên cả tầng định danh thứ bảy ở chương trước.

– Tao đi trước. – Đức nói.

– Không. – Khang đáp ngay, dứt khoát. – Mày không hiểu, hễ ai mở cửa này trước sẽ bị nó khắc lên một cái tên vĩnh viễn. Và nếu không chịu nổi, sẽ nổ tung từ bên trong.

– Vậy mày đi?

Khang im. Mắt khẽ nhắm. Rồi mở ra, nụ cười vẫn như thường ngày – dịu nhẹ, cà khịa, và có chút gì đó... điên.

– Ừ. Nhưng nếu tao chết, thì tên tao mày phải giữ lại. Đừng để ai ghi đè.

Đức định gắt lại, nhưng dừng. Cậu lùi lại, thay vào đó rút một mảnh xương bé xíu từ trong túi áo. Là xương tay của chính mình – đoạn đã từng bị gãy và chữa bằng năng lực từ Type: Rewriter.

– Mày nghĩ tao không giữ lại tên mày từ đầu à? Đây là đoạn xương tao khắc tên mày từ lớp 10. Ngay sau khi mày... – Đức mím môi – ...ôm tao lần đầu.

Khang bật cười. Mà trong tiếng cười có cả run rẩy, có cả điên loạn.

– Mày khắc tên tao lên xương mày? Sao không xăm cho văn minh?

– Vì da có thể tróc. Còn xương... thì chỉ rơi ra khi tao chết.

Không ai nói gì thêm. Chỉ có ánh sáng từ cửa định danh bắt đầu rực lên, như nuốt trọn cả không gian.

Khang bước tới. Không do dự. Nhưng trước khi tay anh chạm vào cửa, Đức gọi:

– Khang!

Khang quay lại.

– Tao chưa từng gọi tên mày đúng giọng. Nhưng bây giờ, nếu mày không trở về... thì cái tên đó sẽ thành lời nguyền.

Khang cười. Ánh sáng sau lưng anh như xé toạc thực tại. Nhưng gương mặt vẫn đẹp đến lạ thường.

– Vậy nếu tao trở về thì sao?

– Thì nó sẽ là một điều ước.

Cửa mở. Khang bước vào. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Đức thầm nghĩ:

"Tên của Khang không phải để gọi. Mà là để giữ."

Cảnh chuyển, trong vùng giữa hai định danh – nơi thời gian không tồn tại, Khang đứng một mình trước phiên bản khác của chính mình: một Khang đã từng giết Đức để cứu thế giới.

– Ngươi là gì? – bản thể kia hỏi.

– Tao là tình cảm mà mày đã giết đi để hoàn thành nhiệm vụ.

– Vậy giờ mày muốn gì?

Khang nở nụ cười, máu nhỏ từng giọt từ ngực áo.

– Tao muốn ôm lại Đức. Dù chỉ một lần. Dù thế giới này có cháy.

Cuối chương, Đức vẫn đứng chờ trước cửa định danh. Trên tay cậu, mảnh xương nhỏ vẫn khắc dòng chữ:

"Nguyễn Phạm Nam Khang – đừng để ai đặt lại tên em."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro