Chương 47: Hội Nghị Những Kẻ Không Tên

(Nơi mọi quyết định đều được viết ra bằng sự im lặng.)

"Không phải ai không có tên cũng vô danh. Có những kẻ, im lặng chính là danh xưng mạnh nhất."

Trung tâm của Cõi Trắng – vùng lõi nơi mọi khái niệm được sinh ra từ hư vô – là một vòng tròn không ánh sáng. Ở đó, ba kẻ duy nhất có quyền định danh lại toàn bộ thực tại đang ngồi đối diện nhau.

Lê Nguyễn Trung Đức.
The Nameless.
Anantika – Mẹ của Vô Danh.

Không có ngai vàng. Không có quyền lực phô trương. Chỉ có ba linh hồn nhìn nhau qua hàng nghìn tầng thực tại vỡ vụn.

– Con nghĩ mình có thể viết lại tất cả à? – The Nameless cất tiếng. Giọng hắn không vang, nhưng nặng như trầm tích của hàng ngàn thế kỷ. – Danh xưng không phải trò chơi.

Đức nhìn hắn, không cúi đầu. Cậu giờ đã khác. Không còn là đứa học sinh nhây nhây gào thét "Ê má ơi nó xui kìa" mỗi lần lỡ gọi tên ai đó.

– Con không viết lại. Con chỉ khâu lại những gì người khác xé nát.

Anantika nghiêng đầu, ánh mắt mơ hồ, như thể bà đang nhìn xuyên qua Đức, vào chính cái tên cậu cố giữ lấy.

– Ta từng tin tên gọi là xiềng xích, Đức à. Nhưng ngươi... ngươi lại làm nó thành lời yêu.

Bà vung tay. Cả vùng lõi trắng chuyển thành biển ký ức. Những cái tên bị lãng quên. Những đứa trẻ không ai gọi. Những lời nguyền chưa kịp phát. Đức bước giữa chúng, không vội, không kiêu hãnh. Cậu nhặt từng mảnh ghép, thì thầm:

– Tao nhớ mày.
– Mày từng là Dương, đúng không?
– Ừ, Lâm Chi. Tên đẹp lắm.

Và mỗi lần gọi, một vầng sáng trồi lên, tái sinh thành hình.

The Nameless gằn giọng:

– Nếu mày cứ tiếp tục, mày sẽ trở thành thứ đáng sợ nhất. Không phải một vị thần. Mà là một nhà văn.

– Thì sao? – Đức nhún vai. – Nhà văn còn mạnh hơn cả thần. Vì thần tạo ra luật. Nhà văn bẻ cong nó bằng một dấu chấm.

Cả Cõi Trắng rung chuyển. Anantika bật cười. Một tràng cười mang âm sắc của tất cả bà mẹ từng bị quên tên.

– Được. Nếu ngươi dám... thì hãy viết đi.

Bà đưa cho Đức một mảnh giấy – không, không phải giấy. Là một mảnh "Ý Niệm Thuần Khiết", vật liệu chỉ xuất hiện khi một người thật sự hiểu điều mình sắp viết là định mệnh, không phải tuỳ hứng.

The Nameless thì thầm:

– Nhưng nhớ...
– Viết là tồn tại.
– Xoá là biến mất.

Đức cầm mảnh Ý Niệm, tay run. Rồi cậu viết:

"Tôi chọn nhớ. Tôi chọn gọi tên. Và nếu phải trở thành kẻ không tên cuối cùng để giữ lại tên của mọi người—thì cũng đáng."

Mảnh giấy phát sáng. The Nameless biến mất. Không bằng một trận chiến. Mà bằng sự thừa nhận: Cậu đã thắng.

Anantika thì thở dài, như một bà mẹ mệt mỏi vì cuối cùng đứa con bướng bỉnh cũng lớn.

– Vậy... giờ là thời khắc cuối cùng. Con có muốn mang tên nữa không?

Đức lặng đi. Nhớ đến Khang. Nhớ đến cái ôm im lặng. Nhớ những cái tên cậu từng vô tình nguyền, rồi cố sống chết cứu.

– Con không cần tên. Nhưng con sẽ giữ tên người khác. Từng người.

Cõi Trắng nở rộ. Không phải hoa. Mà là bản thảo – những cuốn sổ tay định danh, viết bằng giọng cười, nước mắt và tất cả những lần ai đó được gọi đúng tên.

Cuối chương, Đức ngồi lại một mình giữa biển trắng. Trước mặt cậu là một quyển sổ trắng toát.

Trang đầu tiên, cậu ghi một dòng chữ:

"Tôi tên là Lê Nguyễn Trung Đức. Nhưng mấy đứa có thể gọi tôi là 'Người Gọi Tên Mãi Mãi'."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro