Chương 5: Lời Gọi Nứt Gương
Có những ngày, cái tên của Đức không nằm im trong danh sách học sinh.
Nó nhảy lung tung qua các tiết mục văn nghệ.
Nó chèn giữa tên của hiệu trưởng và một ca sĩ mạng.
Thậm chí một lần, nó xuất hiện ở bảng tin trường – trong mục "Các học sinh cần được tư vấn tâm lý".
Ngọc Lan đập tay xuống bàn:
"Thề, hôm qua tao thấy tên mày ở mục 'Đã tốt nghiệp và đang thất nghiệp'. Cái hệ thống này đang bóp mày hay bóp vũ trụ vậy?"
Đức không trả lời. Vì thực sự, cậu cũng không chắc liệu cái tên "Trung Đức" còn thuộc về cậu không.
Tiết Hóa hôm đó, thầy giáo điểm danh.
"Trần Thị Ngọc Lan."
"Có ạ."
"Nguyễn Phạm Nam Khang."
"Có."
"Lê Nguyễn..."
Thầy dừng lại. Mắt trân trân nhìn vào sổ.
Một khoảng lặng rùng rợn.
Không phải kiểu "quên tên học sinh".
Mà là kiểu "tên trong sổ bỗng dưng là một chuỗi ký tự không thể đọc".
"Lê Nguyễn... Trung Tử Thứ?"
Cả lớp nổ tung vì cười.
Ngọc Lan suýt sặc bánh.
Khang thì ngồi im, mắt không rời Đức.
Cậu biết.
Cái lỗi định danh này không phải ngẫu nhiên.
Là dấu hiệu đầu tiên của việc một Type: Reality bắt đầu... trồi ra khỏi hệ thống.
Buổi trưa, Đức ngồi trên sân thượng, tay lật qua lật lại tờ phiếu học sinh. Nơi tên cậu từng in đậm, giờ chỉ còn là khoảng trống bạc màu.
"Mày ổn không?"
Khang ngồi xuống cạnh, lưng tựa vào bức tường đầy rêu phong.
"Ổn cái quần." – Đức đáp, mắt không rời phiếu.
"Mày nhớ hồi nhỏ mình từng chơi trò 'đặt lại tên cho nhau' không?"
"Ờ, cái trò ngu ngục."
"Ừ, nhưng lần đó mày gọi tao là 'Thằng Không Ai Dám Gọi', tao tức quá bật khóc."
Đức cười nhẹ. "Vì mày dễ tổn thương."
"Không phải. Vì tao nhận ra... tao thích nhất khi mày gọi tao đúng tên."
Lặng.
Chỉ có tiếng gió lùa qua mái tôn, nghe như tiếng ai đó thì thầm cái tên cũ đã mất.
Chiều cùng ngày, một sự kiện kỳ quái xảy ra:
Gương trong trường bắt đầu vỡ. Không vì lực vật lý. Mà vì tên trong gương không trùng với tên bên ngoài.
Ai nhìn vào cũng thấy mình đang bị gọi một cái tên khác – một tên cũ, một tên sai, một tên không bao giờ được phép tồn tại.
Một bạn lớp bên kia hét lên trong nhà vệ sinh vì thấy gương phản chiếu gọi cô là "Cái Xác Thay Tên".
Ngọc Lan kéo Đức và Khang đến hiện trường.
Cô chỉ vào một mảnh gương vỡ:
"Nhìn đi. Thấy cái gì?"
Đức nhìn.
Gương phản chiếu... chính cậu. Nhưng không có mắt. Không có miệng. Chỉ có dòng chữ cháy đỏ ở trán:
"TÊN GỌI SẮP BỊ PHÁT HIỆN. HỆ THỐNG ĐANG CHẶN."
Khang nhìn theo.
"Mày sắp... lộ rồi. Tên thật của mày."
"Là sao?"
"Tao nghĩ... mày chưa từng là 'Trung Đức'. Có ai đó đã viết lại mày, đặt lại mày, khóa mày."
Ngọc Lan lặng im.
Rồi bất chợt:
"Chẳng lẽ thằng Khuyết hôm bữa là bản ghost của tên thật Đức?"
Cả ba nhìn nhau.
Mảnh gương dưới chân bỗng rạn thêm.
Một chữ khác hiện lên:
"PHÁT HIỆN TYPE: REALITY. KÍCH HOẠT CƠ CHẾ CHỐNG VIẾT LẠI."
Đêm hôm đó, phòng phát thanh lại sáng đèn.
Đức đứng trong đó, đọc tên mình trước micro.
Không một chữ vang ra. Không một âm thanh được phép tồn tại.
Khang xuất hiện.
Không hỏi, không nói, chỉ ôm lấy Đức từ phía sau.
"Mày không cần tự gọi tên mình nữa."
"Vì sao?"
"Vì tao sẽ luôn gọi đúng – cho dù cả vũ trụ không muốn."
Trong khoảnh khắc đó, các gương trên khắp trường đồng loạt nứt toạc.
Tất cả cái tên sai – bị đẩy ra ngoài.
Cái tên thật của Đức lộ một chữ đầu tiên – không phải "Trung", cũng không phải "Đức".
Chỉ là:
D.
Một âm tiết cổ ngữ, từng dùng để khởi động bản thể.
Cái tên đầu tiên.
Cái tên chưa bao giờ được phép gọi.
Cậu mở mắt.
Khang vẫn đang ôm cậu, tay run, nhưng mắt kiên định.
Đức thì thầm:
"Nếu một ngày anh biến mất khỏi toàn bộ hệ thống..."
Khang cười nhẹ, ngắt lời:
"...em sẽ gọi anh lại, bằng tất cả những lần em yêu anh."
Trên tầng mây, đâu đó ngoài giới hạn tầm nhìn, một thực thể đang tỉnh giấc.
The Nameless.
Lần đầu tiên, hắn mỉm cười – không phải vì ai đó gọi sai tên... mà vì ai đó dám gọi thật.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro